☆ Chương 131: Mỹ nhân, cười một cái cho đại gia xem nào Đây là một trị số trên lý thuyết. Thế nhưng không ai thử qua sẽ không ai biết, nếu như mỗi ngày đều không ngừng tiến hành tuần hoàn ý thức căn nguyên kéo dài trong 24 giờ, sau sáu ngày chuyện gì sẽ xảy ra? Đủ thời gian và luyện tập không ngừng nghỉ, làm phương thức tăng cường ý thức căn nguyên đã thay đổi từ giới hạn định lượng chuyển thành biến chất, dùng hình thức như một vụ nổ theo cấp lũy thừa. Trong sáu ngày này, khi ý thức căn nguyên phóng thích Nam Kính sẽ nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát hoặc uống chút dịch dinh dưỡng để lấp đầy bụng, chờ đến khi tích lũy đủ có thể quan sát bên trong thân thể, cậu ngay lập tức tiến hành luyện tập. Giành giật từng giây, không đem thời gian lãng phí dù chỉ một chút. Cho nên, cậu thành công. Giới hạn của bài luyện tập này, là phát triển ý thức căn nguyên đến đỉnh cấp sơ cấp. Nam Kính làm xong. Bất kể cậu có gen thiên tài hay không, nhưng cậu chính là thiên tài nỗ lực. Hiện giờ trí năng một hào rơi vào tình trạng nghèo từ, nó nắm giữ nhiều tư liệu về các ngôi sao trong vũ trụ như vậy, lúc này lại nghèo từ. Sau khi mừng như điên, Nam Kính chậm rãi bình tĩnh lại. Cậu còn rất nhiều chuyện cần phải làm. "Ý thức căn nguyên của Sở Nhạc Đồng là cấp bốn, hắn đã nộp đơn đến phòng thực nghiệm năm thứ ba. Nói như vậy, ít nhất tôi có thể nộp đơn đến phòng thực nghiệm năm thứ hai, hoặc là tôi có thể nộp đơn đến phòng thực nghiệm năm thứ ba?" Nam Kính càng nghĩ càng kích động, nhưng lý do kích động hình như không được đúng đúng lắm? Trí năng một hào vừa mới bị Nam Kính thuyết phục ngay lập tức bị suy nghĩ ngu ngốc của Nam Kính làm cho không có cách nào. "Phòng thực nghiệm năm thứ ba là gì? Cậu có dám gửi đơn hay không!" Trí năng một hào vô cùng đau đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Lẽ nào hiện tại không nên thừa thế xông lên ghi chép, nghiên cứu linh kiện thứ tám cấp một ba sao đồng thời tự tin đánh bại Sidya khiến cho đám người chế giễu cậu mất mặt sao? Cậu tràn trề phấn khởi mà cân nhắc lên phòng thực nghiệm năm thứ ba đáng chết kia là làm sao? "Được rồi, ta thừa nhận ta không có gì để theo đuổi." Trên mặt Nam Kính nở nụ cười, mấy ngày nay vì cậu luyện tập sử dụng ý thức căn nguyên để xem sách bên trong đầu, cậu đều đã xem các tư liệu về linh kiện sơ cấp, đối với việc chế tạo cơ giáp, khởi đầu cũng chỉ biết da lông bây giờ cũng đã hiểu biết rõ ràng hơn. Tuy rằng chưa có tiến hành thao tác, nhưng trí thức lý luận nắm giữ rất đầy đủ. Trong phòng thí nghiệm năm thứ ba thiết bị thí nghiệm cao hơn nhiều so với năm nhất, nếu như muốn chế tác linh kiện cấp ba, phải dùng một số các thiết bị trong đó. Đối với một số linh kiện Nam Kính cảm thấy hứng thú, cậu đợi không kịp muốn thử học tập. Phương pháp khai phá ý thức căn nguyên sơ cấp độc nhất của trí năng một hào, theo cách nói của trí năng một hào, đã phát huy đến mức tận cùng không có bất kì giá trị dư thừa nào, Nam Kính cũng thấy càng đi về sau ý thức căn nguyên càng sung túc càng khó phóng thích. Kế hoạch ban đầu là đột phá cấp hai đã hoàn thành vượt mức, Nam Kính nghĩ nên nghỉ ngơi một chút. Trong sáu ngày này, ngoại trừ việc ăn cơm và dọn dẹp ra, Nam Kính chỉ ngồi đọc sách đến ghế cũng không rời, khi tinh thần lập thức thả lỏng, di chứng che ngợp bầu trời bao phủ tới. Nam Kính vừa mới đỡ bàn đứng lên, mắt tối sầm lại ngã về chỗ cũ. Trí năng một hào còn chưa kịp cảnh báo cơ thể Nam Kính yếu đi, liền nghe một âm thanh "phù phù" vang lên, kí chủ đã nằm trên sàn nhà hai mắt nhắm lại không còn tri giác. "Kí chủ, kí chủ!" Trí năng một hào ở trong đầu Nam Kính bay đến nhảy đi, chỉ sợ Nam Kính uể oải quá độ, gọi nửa phút sau Nam Kính vẫn không có tri giác, trí năng một hào cấp tốc dò xét thân thể Nam Kính. Nếu như yếu tố thần kinh bị tổn hại nghiêm trọng, nó dù có liều mạng cũng không chữa được! Lại nửa phút trôi qua... Trí năng một hào lóe lóe sáng không nói nữa, triệt để bỏ qua ý định đánh thức Nam Kính. Chỉ có thể nói, Nam Kính là một tiểu Cường có đánh cũng không chết. Cường độ huấn luyện cao suốt sáu ngày, cho dù tinh thần lực có lớn đến đâu thì thân thể cũng không chịu được, ít nhiều cũng sẽ xuất hiện bệnh trạng suy nhược thần kinh. Mà Nam Kính, tinh thần lực cấp F yếu nhất, vậy mà chỉ là đang ngủ! Trí năng một hào phát ra thanh âm nghiến răng, âm thanh trẻ con ấu trĩ phát ra nụ cười khiến người nghe không khỏe, xâm nhập vào khu vực liên hệ trong thiết bị đầu cuối, gửi một tin nhắn. Ở trong mơ, Nam Kính cảm giác có người ghé vào lỗ tai gấp rút kêu tên cậu, sau đó bị một cánh tay mạnh mẽ bế lên, thân thể bay lên không, cảm giác không trọng lượng làm cậu khó chịu lầm bầm hai tiếng, lại lâm vào sâu trong giấc ngủ. Cậu hôn mê không biết trời đất nguyên một này, chờ Nam Kính giãy dụa từ trong mộng tỉnh lại, toàn bộ thân thể cậu giống như bị truyền giấm chua (?),bủn rủn vô lực, đầu thình thịch nhảy loạn, căng đau. Mơ mơ màng màng mở mắt, một mảnh mông lung không rõ, một lúc sau mới khôi phục lại bình thường. Mở mí mắt ra, chỉ chớp mắt đã thấy Lantis đang ngồi ở một bên cụp mắt đọc sách. Một thân áo choàng ngủ màu đen bằng lụa thoải mái, dưới ánh đèn yếu ớt làn da trắng nõn mịn màng càng thêm bóng loáng. Lông mi hơi rũ xuống như cây quạt nhỏ, nhẹ nhàng che đậy đôi mắt băng lam thâm thúy, sống mũi cao thẳng, môi đỏ hé mở, vài sợi tóc mái buông xuống hai bên, trang sách mở ra đặt ở trên đùi. Tiếng gọi Lantis đến bên mép, lại bị Nam Kính nuốt trở lại. Lantis vừa duy mỹ vừa thần bí như vậy, yên tĩnh như một bức tranh quý giá, có lịch sử lâu đời, khiến người thán phục, kinh diễm, muốn nghiêng người để hôn nó, muốn chiếm lấy làm của riêng, rồi lại sợ quấy rầy vẻ đẹp này mà không dám lên tiếng, không dám đụng vào. "Đẹp không?" Tiếng nói bối rối hoa lệ vang lên, lông mi giật giật, lộ ra hai con mắt băng lam giống như vẽ rồng điểm mắt. Nam Kính hoàn toàn đắm chìm trong chấn động mà Lantis đem lại cho cậu, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu: "Đẹp." Lantis nhẹ giọng nở nụ cười, khép cuốn sách lại để ở một bên trên bàn sách, tư thái ưu nhã ngồi trên ghế, trong mắt nhìn không ra hỉ nộ. Nam Kính từ trong trạng thái hoa si thoát ra, bởi vì cậu cảm thấy hình như cảm xúc của Lantis có gì đó không đúng? Đẩy thân thể lên, trong lòng Nam Kính thảm thiết, nhất định là do ngủ quá lâu nên đầu đều vì ngủ mà sắp nổ tung, cau mày vươn tay ra xoa xoa huyệt thái dương căng đau, mơ hồ nghe thấy một tiếng than nhẹ bất dắc dĩ của Lantis. Lantis quả thật là đang không được vui, cho dù tình cảm của Nam Kính đối với anh ngày càng sâu đậm cũng không đủ để thay đổi dự định muốn trừng phạt Nam Kính của anh. Thế nhưng, nhìn Nam Kính lộ ra biểu tình không thoải mái, anh vẫn đứng dậy đi đến bên giường, ngồi ở bên người Nam Kính, nâng tay đỡ bả vai để Nam Kính dựa vào ngực mình, hôn một cái lên cái trán trơn bóng của cậu. Tình cảnh này giống như đã từng thấy qua. Nhớ tới một tháng trước, ở trong căn biệt thự tư nhân của Lantis, hình như cũng xảy ra tình huống tương tự. Mà lần trước Lantis ở chỗ Nam Kính sau khi đứng dậy cũng không tiếp xúc thân mật cùng cậu, chỉ là để cho Nam Kính dựa vào trên gối, mà lần này Lantis dựa vào đầu giường, để Nam Kính dựa vào trong ngực mình. Anh từ phía sau ôm lấy Nam Kính, thấp giọng hỏi: "Chỗ nào không thoải mái?" Nơi nào cũng không thoải mái. Hoa mắt chóng mặt, tứ chi không có chút sức lực nào, bụng hoàn toàn trống trơn không có gì. "Cảm giác giống như vừa mới bị người đánh một trận..." Nam Kính thoải mái thích ý dựa vào cái đệm thịt người này, nắm lấy tay Lantis chơi đùa, nhất thời ghen tị không thôi. Mẹ nó, cuộc sống của người thắng cuộc đến ngay cả tay lớn lên cũng đẹp, móng tay trơn bóng, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, da dẻ hoàn hảo đến không nỡ hành, quả thực chính là tác phẩm nghệ thuật. Lantis ở phía sau nhìn Nam Kính sờ tới sờ lui trên tay mình, chỉ thiếu chút là chảy nước miếng. Lantis buồn cười, xem ra tiểu tử này ngủ đến không biết trời đất, không hiểu rõ tình huống. "Đau đầu, đau đầu, đau đầu muốn chết." Nam Kính lẩm bẩm hất đầu một cái. Cậu nắm lấy cơ hội nhanh chóng làm nũng, tâm lý đánh tiểu cửu cửu (?) phản ứng kia của Lantis chắc chắn là không vui, đừng hỏi làm sao cậu biết, cậu trời sinh đã có giác quan thứ sáu để nhận biết cảm xúc của Lantis, làm sao có thể không biết chuyện gì xảy ra. Hơn nữa nguyên nhân nổi giận tám chín phần mười là do mình, nghĩ đến tiếng kêu gấp gáp Lantis khi vừa vào cửa thấy cậu nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất, chắc là tưởng cậu muốn ngủ không muốn tỉnh lại nữa nên cuống đi? Học được cách nũng nịu? Lantis mềm lòng một chút, rút lấy cái tay bị Nam Kính nắm ra, lực đạo nhẹ nhàng đấm bóp trên huyệt thái dương của cậu. "Phải, thoải mái... Đúng, đúng, dùng thêm chút sức..." Nam Kính thoải mái rêи ɾỉ. "Tinh thần lực tiêu hao hết thoải mái hơn." Lantis thong thả nói, điều làm Nam Kính sững sờ là nghe ra ý tứ nguy hiểm ở bên trong. Nam Kính vội vàng từ lồng ngực Lantis bò ra, quỳ gối ở trên giường đối mặt với Lantis. Tiểu tâm can run lên một cái. Vẻ đẹp làm người kinh diễm của Lantis đang mặt không đổi sắc nhìn Nam Kính. Không có biểu tình gì chính là biểu tình tồi tệ nhất, mẹ nó! Con đường bí mật của Nam Kính gặp phải gay go, có lẽ là do sử dụng tinh thần lực quá độ đã làm cho Lantis phát hiện. Trong lòng cậu hơi động, không sợ chết mà áp sát tới, cười xấu xa một chút vươn ngón trỏ của mình nâng cái cằm sắc nhọn của Lantis lên, chóp mũi chạm vào chóp mũi đối phương, ngả ngớn cười đùa nói: "Mỹ nhân, cười cho đại gia xem một cái nào?" Chưa từng gặp ai không sợ chết như vậy, càng chưa bao giờ thấy ai muốn mình chết sớm. Lantis quả thực bị Nam Kính chọc cho nở nụ cười, bên này anh vẫn chờ vật nhỏ không khiến người bớt lo của anh nhận sai, bên kia người này lại cười ngây ngô đùa giỡn lại anh... Con ngươi Lantis nheo lại, dùng giọng điệu cực kỳ nguy hiểm nhẹ giọng hỏi: "Em chắc chắn chứ?" Không chắc chắn, đương nhiên là không chắc chắn a!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]