Nháy mắt hai chiếc xe hơi tông vào nhau, Đỗ Vân Tu chỉ cảm thấy tầm mắt một mảnh trắng xóa.
Bên tai là âm thanh phanh lại bén nhọn cùng tiếng thét chói tai của Liễu Nghệ, va chạm thật lớn, hắn theo bản năng dùng thân thể che trước mặt Liễu Nghệ...
"Đỗ Phi, cậu biết không, đối với phụ nữ thì khuôn mặt chính là thứ quý giá nhất."
Nhớ lại khi đó Lâm Huyên trong lúc vui đùa có nói qua, dưới bầu trời đêm đầy sao, điềm tĩnh cười.
Khi đó bản thân đang đi phía trước, không khỏi một chút, quay đầu, đem ánh mắt chuyển qua khuôn mặt mỹ lệ của Lâm Huyên.
"Chẳng lẽ...Tôi khó coi lắm sao?"
Lâm Huyên có điểm thẹn thùng mà cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng ngần, giống như thiên nga vô cùng tuyệt đẹp.
"Đẹp."
...
Đây là thời điểm gì đây?
Vì cái gì hắn lại đột nhiên nhớ tới điều này...
Phiên giang đảo hải (Dời sông lấp biển).
Hắn cảm thấy đau đến chết đi sống lại. Làm sao lại đau. Thân thể giống như không phải là của mình, khó chịu gay gắt.
Nhưng sâu trong đáy lòng dâng lên một cỗ bi thương nồng đậm...
Đỗ Vân Tu hiểu rõ loại cảm tình này không phải xuất phát từ hắn. Tựa hồ là của một người khác truyền cho hắn. Chính là loại bi thương đau đớn, quả thực dường như sắp đem hắn xé nát, đau đớn lan tràn khắp tứ chi bách hài.
Ánh mắt người kia ôn nhu như vậy.
Ôn nhu đến mức khiến người khác như muốn rơi lệ...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-danh-luu-cu-tinh/2014263/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.