*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDIT: Nắng Diệp Ân
************************
Đỗ Vân Tu không biết nên nói gì nữa.
Khoảng thời gian trước kia khi vẫn còn quen Tạ Di, mọi thứ đều do Tạ Di làm chủ, rồi sau đó ở chung với Phong Cảnh, đối phương chỉ hơn hắn có hai, ba tuổi. Dù sao cũng xem là cùng độ tuổi, dễ dàng hiểu nhau hơn.
Nhưng còn Phó Tử Hãn...
Hai người họ chênh lệch tuổi nhiều hơn, cho nên hẳn chỉ có thể suy nghĩ chiếu cố đối phương nhiều hơn. Mỗi khi nhìn thấy bộ dạng ủy khuất như một đứa trẻ của Phó Tử Hãn, Đỗ Vân Tu liền luống cuống không biết giải quyết thế nào cả. Sau hai lần cãi vả, một là vụ về Lâm Huyên, lần còn lại là vì Phong Cảnh, Phó Tử Hãn không tìm tới hắn mà hắn cũng không chủ động đi tìm đối phương.
Cho dù đối phương đã biểu lộ tâm ý.
Cho dù mình có hảo cảm với Phó Tử Hãn thì Đỗ Vân Tu vẫn khư khư giữ tinh thần cảnh giác như vậy. Không biết khi nào Phó Tử Hãn sẽ buông tay. Thậm chí hắn còn không biết lúc nào mình sẽ từ đỉnh cao vinh quang rớt xuống nữa...
Thế nhưng hắn vẫn còn muốn bám víu một cái gì đó.
Tựa như lần động đất đó khi Phó Tử Hãn nắm lấy bờ vai hắn, trong cảnh mặt đất lung lay vô cùng nguy hiểm thế này, bọn họ cùng nắm chặt tay nhau mà chạy...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-danh-luu-cu-tinh/2014201/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.