Cánh cửa sắt bị màu xanh lá mạ vây quanh nọ mở rộng vì y, ngọn đèn le lói nhưng ấm áp trong phòng cũng léo lên trước mặt.
Chàng trai đối diện mặc đồ ngủ, tức giận run rẩy chỉ vào y: “Tô Nham cậu…”
“Ngao ô!”
Chú chó đen to tướng nhào tới, hung hăng đem người đang trào máu kia đè bẹp xuống đất, cái lưỡi lớn mềm mại ướt sủng thân mật liếm láp mặt LươngKhuê, liếm ướt nhẹp làm Lương Khuê kinh hãi kêu to.
Tô Nham lướt ngang qua họ, không quên dặn dò chó đen: “Đè cậu ta, đừng để cậu ta đứng lên nghe chưa.”
Chó đen nghe lời gật đầu, cái đầu lông lá dùng sức dụi vào gò má LươngKhuê, Lương Khuê giương nanh múa vuốt kêu to: “Tô Nham cậu đồ chết bầm!Lão Hắc ca? Đại hắc? Lông đen sẫm? Ngài mau mau bỏ tui ra a!”
Tô Nham bỏ lại một người một chó, một mình đi vào cửa chính Lương gia.
Lúc này đêm đã khuya, nhưng Lương Hưng Quốc căn bản không ngủ, còn ngồi lặng yên trong phòng sách.
Lương mụ mụ nhìn thấy Tô Nham bình yên vô sự xuất hiện, trong lòng thở phào.
“Dì, con có việc tìm chú.”
“… Đi đi, ổng trong phòng đó.”
“Thực xin lỗi, nửa đêm quấy rầy mọi người.”
“Đừng khách khí, con, con bình yên trở về là tốt rồi. Sau này đừng đột nhiên mất tích, tất cả mọi người lo lắng con nhiều lắm.”
“… Cám ơn dì, sau này không vậy nữa.”
Tô Nham đi vào phòng sách, đóng cánh cửa gỗ lim lại.
Lương Hưng Quốc mặt không biểu tình nhìn Tô Nham đi tới, y lớn lên tuấn túlịch sự,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dai-gioi/1305243/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.