Lương Khuê dựa vào xe, nhìn lên cổng chính bệnh viện, dưới chân tànthuốc lá bay đầy đất. Hắn nhìn đồng hồ, đợi nửa giờ, gia đình nọ chắccũng sắp ra.
Cổng bệnh viện xuất hiện thêm vài người, quả nhiên là gia đình Ông Tô. Lương Khuê cả giả mù sa mưa mỉm cười cũng cười khôngnổi, đi thẳng qua nói: “Chú ơi, thân thể khỏe chưa ạ?”
Ông Tô khóe miệng co quắp, đứng thẳng kéo bả vai chậm rãi đi lên phía trước, khôngtrả lời Lương Khuê. Mẹ kế thở dài, giúp chồng mang hành lý ném lên xe,quay đầu nói với Lương Khuê sắc mặt không tốt: “Lão Tô từ khi tỉnh liềnkhông thích nói chuyện, chúng tôi cũng không giấu cậu, cậu đừng quấnquít lấy ổng hỏi tung tích Tô Nham, ổng thật sự không biết.”
Lương Khuê không tin tưởng lắm, nhưng cũng không thể không tin. Tô Nham đãcùng cha mình căng thẳng, mặc kệ ông già có sống chết cũng không kỳquái. Nhưng hắn thật sự tuyệt vọng rồi[1], thật sự không biết nên đi nơi nào tìm. Ngày nào cũng há miệng chờ sung ở tất cả mọi nơi, hoàn toànkhông có chút tin tức, hắn đang tìm Tô Nham, trường học đang thúc TôNham, Thư Kế Nghiệp cũng đang kiếm Tô Nham.
Đã mười ngày, vẫn không có chút tin tức của Tô Nham.
Lương Khuê nhìn xe gia đình Ông Tô dần dần đi xa, hung hăng giẫm nát tàn thuốc. Xoay người lái xe đến nơi khác.
Bôn ba một ngày khoảng chín giờ đêm mới về đến nhà, kỳ quặc chính là mẹ hắn ngơ ngác ngồi trên ghế sa lon, thấy hắn trở lại, Lương mụ mụ cứng ngắc đứng dậy, muốn nói lại thôi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dai-gioi/1305241/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.