Lương Khuê vừa tỉnh dậy, cả mọi người cũng chưa nhìn thấy rõ đã buộc miệng hô:“Tô Nham đâu?”
Trần Oản Oản kích động chạy tới, nức nở nói:“Cuối cùng anh cũng tỉnh, làm em sợ muốn chết, ô ô……”
Lương Khuê thấy rõ tình huống chung quanh, vẫn hỏi:“Tô Nham đâu? Là Tô Nham đã cứu tôi, tôi nhìn thấy. Cậu ấy thế nào rồi?”
Trần Oản Oản lau lau nước mắt nói:“Tô Nham nằm ở phòng khác, thương thế của cậu ta nhẹ hơn nhiều so với anh, đã sớm tỉnh rồi anh yên tâm.”
Lương Khuê thở phào, mỏi mệt nhắm hai mắt lại, không kiên nhẫn nói:“Sao cô ở đây?”
Trần Oản Oản ảm đạm giải thích:“Anh bị thương, em đương nhiên tới thăm anh. Trầm Thành bọn họ bị bắt hết rồi.”
Lương Khuê không khỏi lạnh lùng nói:“Cô biết Trầm Thành muốn chặn đánh tôi?”
“Không biết, sao anh có thể nghĩ em như vậy. Em nếu sớm biết, sao lại để hắn đánh anh!” Trần Oản Oản khóc ròng nói:“Sinh nhật anh, anh mời cả lớp nhưng không mời em…… em rất khổ sở. Các anh vô cùng vui vẻ đi ăn hải sản, em chỉ có thể trộm đi theo. Em liền muốn tìm một góc, chờ lúc anh chỉ có một mình thì tặng quà sinh nhật cho anh. Cho nên em liền đi theo anh, nhìn anh đưa học sinh ngộ độc vào bệnh viện, sau đó lại tiễn nữ sinh về nhà. Nhưng anh và Tiết Hiểu Linh đứng ở tiểu khu cửa nhà cô ta cười cười nói nói không dứt, lúc ấy em tức giận nên chạy đi.” Trần Oản Oản uất ức trừng Lương Khuê, Lương Khuê mệt mỏi nghe, không nói một từ.
“Trầm Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dai-gioi/1305204/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.