Trần Oản Oản lôi kéo Lương Khuê đi, Lương Khuê lắc đầu:“Em đi trước, anh đi xem Tô Nham.”
Trần Oản Oản nhíu mày:“Anh không phải muốn giựt dây Tô Nham đi báo thù chứ ? Chuyện bạo lực tốt nhất anh đừng động vào.”
“Nên làm như thế nào tự anh biết rõ.” Lương Khuê không vui, xoay người đi vào phòng bệnh. Trần Oản Oản thở gấp, Lương Khuê cư nhiên không nghe khuyên bảo, Trần Oản Oản đành quay đầu rời khỏi bệnh viện.
Cái trán Tô Nham băng đầy băng gạc, vết máu trên mặt đã rửa sạch sẽ.
“Đỡ hơn chút nào không ?” Lương Khuê tùy ý hỏi
Tô Nham gật đầu:“Truyền hết chai này là có thể về.”
“Tô Nham, để tớ cùng cậu trở về, nhà cậu không có ai, tớ đi chiếu cố cậu.” Lâm Cường thở dài nói. Hắn trong lòng rất áy náy, rõ ràng là bằng hữu lại không giúp được gì cho Tô Nham. Hắn trừ học ra thì một chút hữu dụng cũng không có.
“Cám ơn, kỳ thật chỉ là bể trán thôi, căn bản không có việc gì. Ngày mai vẫn ăn cơm đến trường bình thường, thầy thấy nói có phải không?”
Thầy Mã trầm mặt hừ lạnh:“Em còn muốn xin nghỉ bệnh đúng không? Đương nhiên phải đi học.”
“Ha ha, em chỉ nói thôi mà.” Tô Nham mỉm cười.
“Lần tới gặp phải chuyện thế này, nhất định phải lập tức thông báo cho giáo viên. Thầy phải bắt hiệu trưởng trừng phạt đám khốn kiếp kia.” Thầy Mã dặn dò mãi. Chuyện hôm nay làm ông giận đến đau dạ dày, học sinh thành tích tốt nhất lớp mình bị người ta đánh nhập viện, trường học nếu không cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dai-gioi/1305194/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.