Sau kì nghỉ tết Nguyên đán, Vạn Phương không còn tìm Tô Nham nói chuyện nữa, hình như cô bỗng chốc đã trưởng thành .
Nhiều năm sau, khi cô nhớ tới khoảng thời gian này, có phải cũng chỉ như mây trôi nước chảy mà nói: Năm đó tôi thật ngốc.
Tô Nham dùng trạng thái tốt nhất nghênh đón cuộc thi cuối kì mùa đông, một lúc sau rốt cục chấm dứt, vác túi sách lên nhẹ nhàng đi khỏi sân trường. Gió đông lạnh buốt, hiu hiu thổi đỏ cả gương mặt thiếu niên, trên mặt tuyết để lại dấu chân chậm rãi đi xa của y.
“Tô Nham! Cậu nha, sao lại chạy nhanh vậy! Chờ tôi một chút.”
Bước chân Tô Nham dừng lại, chậm rãi quay đầu.
Lương Khuê vội vàng chạy về phía y, gió lạnh thổi bay mái tóc hơi dài của hắn, đầy sức sống.
Trong hồi ức của Tô Nham, không có mùa đông như vậy, càng không chạm mặt hắn tại nơi đây.
“Tô Nham, thầy chủ nhiệm vừa nói ngày mốt cậu phải trở lại trường giúp phê sửa bài thi, còn có tôi, lớp trưởng và vài người khác. Đừng quên nhé, sáng ngày kia chín giờ tập hợp trong trường.”
Lương Khuê phất phất tay, vội vàng mà đến cũng vội vàng mà đi.
“Nham Nham, vì sao mỗi lần ngươi đối diện với thằng nhóc kia, tim đập đặc biệt không bình thường vậy?”
Bởi vì hắn là mối tình đầu của tôi.
Nghỉ ngày hôm sau Tô Nham trở lại trường. Trường học quạnh quẽ chỉ có giáo viên và những học sinh ưu tú của các lớp bận rộn.
Từng lớp đều gọi vài học sinh tới giúp phê sửa bài thi, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-dai-gioi/1305190/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.