Hạ Thiên Tịch tiến vào hệ thống nhìn thoáng qua, tổng thể trạng thái phát triển của bánh bao nhỏ là bình thường, sau đó yên lặng rời khỏi hệ thống, tâm tình cũng trở nên không tốt theo.
Lăng Thần mở cửa đi vào.
Hạ Thiên Tịch lập tức dùng chăn che lại đầu, đem bản thân quây thành một con nhộng màu trắng.
Lăng Thần nhìn con nhộng lớn màu trắng trên giường, buồn cười cười, sao người này sau khi mang thai, tính tình lại giống trẻ con như vậy?
Nhưng mà không thể không nói, rất là đáng yêu.
Nhưng có đôi khi cũng rất đau đầu, ví dụ như hiện tại.
Trời nóng bức còn lấy chăn che đầu, cũng không thấy nóng à, lại nói hiện tại thân thể y cũng không phải của riêng mình, trong bụng còn có hai đứa nhỏ đấy, nếu nóng quá hỏng rồi, đến lúc đó hắn tìm ai để khóc?
Lăng Thần đi lên trước, duỗi tay kéo chăn.
Không kéo được.
"Tức giận?"" Không kéo được chăn, Lăng Thần liền ngồi xuống mép giường, cười giải thích: ""Không phải ta sợ ngươi phát hỏa sao!""
"......"
Người trong chăn an an tĩnh tĩnh, nếu không phải cái chăn này đang quấn như nhộng, Lăng Thần tuyệt đối sẽ cho rằng người đã ngủ rồi.
Nhưng, cho dù là ngủ, cũng không thể đem bản thân bọc thành con nhộng như thế này!
"Bảo bối." Lăng Thần dùng tay kéo kéo chăn, vì không dám dùng sức sợ tổn thương đến người, cho nên hắn căn bản là không kéo được.
"Ta ngủ rồi." Trong chăn truyền đến thanh âm rầu rĩ.
Phốc --
Lăng Thần nhịn không được bật cười, trêu ghẹo nói: "Có ai ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-cuong-the-tro-ve/1343042/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.