"Úc gia chủ, nếu không còn chuyện gì khác, vậy mời về đi!" Cuối cùng, Hạ Thanh phi thường không khách khí hạ lệnh trục khách. Khuôn mặt anh tuấn của Úc Trục Thiên lập tức đen xì xì, một tháng qua hắn thường xuyên bị sập cửa vào mặt còn chưa tính, không cho hắn nhận con trai còn chưa tính, hiện tại cư nhiên ngay cả quyền lợi nhìn mặt con trai cũng bị cướp đoạt, ngươi có nói đạo lý chút được không? Nói thật, Úc Trục Thiên hiện tại đúng là muốn không cần phong độ lớn tiếng rống lên ở chỗ này, nhưng mà, vừa thấy vẻ mặt vô biểu tình kia của Hạ Thanh, ánh mắt lạnh căm căm kia, hắn liền chỉ có tà tâm không có tặc đảm. Hơn nữa, Hạ Thanh còn là một cái người cực kỳ quật cường. Hiện tại Hạ Thanh đã không phải Hạ Thanh 18 năm trước, lúc ấy Hạ Thanh đối đạo lý đối nhân xử thế một mực không thông, rất là hồn nhiên. Nhưng mấy năm nay, trải qua tôi luyện cả người Hạ Thanh giống như là một tảng đá lãnh ngạnh, khiến hắn muốn làm ấm lên thế nào cũng không ấm được. Úc Trục Thiên không khỏi có điểm nhụt chí, nhưng nghĩ tới con trai, con trai lớn của hắn, hắn không thể để con trai cả đời không nhận tổ quy tông được! Cho dù là vì con trai, hắn cũng phải làm ấm tảng đá tên là Hạ Thanh này mới được. Hắn không tin, Úc Trục Thiên hắn còn không làm ấm được Hạ Thanh. Vừa rồi còn giống như gà trống bại trận ủ rũ lông tóc, Úc Trục Thiên lập tức liền dâng trào ngẩng đầu lên, trong đôi mắt phong lưu bốc lên hừng hực liệt hỏa. Hắn nhìn Hạ Thanh cười phi thường lấy lòng: "Vậy được, Hạ nguyên soái, ngươi trước nghỉ ngơi đi! Ta ngày mai lại đến gặp ngươi." Úc Trục Thiên nói xong, không cho Hạ Thanh chút phản ứng nào, cực kỳ nhanh chóng liền cắt đứt quang não. Hắn không muốn cho Hạ Thanh phản ứng, Hạ Thanh tỉnh táo sẽ ngăn cản hắn ngày mai tiếp tục đến thăm con trai. Hạ Thanh xoa xoa ấn đường, Úc Trục Thiên này một tháng qua lải nhải quả thực làm anh có chút thần phiền, mười mấy năm qua đã quen với thanh tịnh anh một chút cũng không thích ứng được với vẻ chó săn rung đùi đắc ý ở trước mặt mình của Úc Trục Thiên. Huống hồ, Úc Trục Thiên vì sao làm như vậy? Chỉ sợ cũng chỉ là vì tiểu Tịch thôi! Ánh mắt Hạ Thanh đột nhiên trở nên sắc bén, sắc mặt trầm xuống, tiểu Tịch chỉ là con của một mình anh, người khác đừng mở cướp đi con trai của anh. Bên kia, sau khi Lăng Thần cùng Hạ Thiên Tịch trở về Lăng gia, Lăng nguyên soái như cũ là tính cách phi thường hào sảng, lại còn một hai đua rượu với Hạ Thiên Tịch, bị Lạc Ngôn kịp thời ngăn lại, mà Lạc Ngôn cũng làm không ít món ngon, khiến Hạ Thiên Tịch một miệng đầy bụng chi dục. Hai người trở lại phòng Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch còn đang xoa xoa cái bụng có chút no căng lười biếng nói: "Hôm nay ăn thật no." "Ai bảo ngươi ăn nhiều như vậy." Lăng Thần tức giận nói một câu, nhưng lại vẫn săn sóc ngồi ở bên người Hạ Thiên Tịch, xốc lên áo ngủ hơi mỏng của y, một tay bao trùm lên cái bụng tròn tròn của y nhẹ nhàng xoa xoa, giúp y tiêu hóa, đỡ cho đến lúc đó y bỏ ăn lại không thoải mái làm ầm ĩ. "Ăn ngon mà!" Hạ Thiên Tịch chép chép miệng, đôi mắt nhỏ u oán sâu kín nhìn Lăng Thần: "Ai bảo ngươi bình thường không cho ta ăn." Bình thường quản y ăn lợi hại như vậy, hiện tại có ăn ngon, y chắc chắn phải ăn một lần cho đã. "Lại ăn nữa, ngươi liền trực tiếp biến thành heo nhỏ." Lăng Thần cười cười, Hạ Thiên Tịch tối nay ăn thật sự có chút nhiều, cái bụng có chút phình phình, tròn xoe, nhưng mà cảm giác vuốt lên thật là phi thường tốt. "Lăn." Hạ Thiên Tịch nhấc chân đạp Lăng Thần một cái, nghiêng người lăn vào bên trong giường, xốc chăn lên ngủ, tức giận không thèm để ý tới Lăng Thần. "Bảo bối, tức giận sao?" Lăng Thần tiến lên thấp thấp cười, ghé vào phía sau đầu y vươn đầu lưỡi liếm vành tai Hạ Thiên Tịch một cái. "A?" Hạ Thiên Tịch kinh hô một tiếng, quay đầu tức giận trừng mắt với Lăng Thần. "Thật là phát hiện ngươi càng ngày càng đáng yêu." Lăng Thần cười dùng tay nhéo nhéo gương mặt Hạ Thiên Tịch cười nói: "Bảo bối, không bằng chúng ta tới làm chút vận động giúp ngươi tiêu hóa đi!" "Không cần." Hạ Thiên Tịch trực tiếp cự tuyệt, đừng tưởng rằng y không biết cái gọi là vận động của Lăng Thần là cái vận động gì. "Nếu cứ để như vậy ngươi thật sự sẽ biến thành heo nhỏ nha!" "Ta biến thành heo ngươi liền không thích ta?" Hạ Thiên Tịch nguy hiểm nheo lại đôi mắt trừng Lăng Thần, ánh mắt sắc bén mang theo uy hiếp lạnh lẽo, tựa hồ Lăng Thần dám gật đầu, y tuyệt đối sẽ không chút do dự nhào lên hung hăng cắn vào cổ Lăng Thần một cái. "Đương nhiên không phải." Lăng Thần lập tức phủ quyết, nghiêng người đè lên trên người Hạ Thiên Tịch, cười nhìn khuôn mặt y nói: "Bất luận bảo bối biến thành cái gì, ta đều thích." "Xí!" Hạ Thiên Tịch giật nhẹ khóe miệng, bĩu môi oán giận: "Lên, ngươi quá nặng, áp ta không thoải mái." "Như này thì sao?" Lăng Thần nghiêng người xuống dưới, nhưng hai tay mạnh mẽ hữu lực lập tức bế Hạ Thiên Tịch lên, đem cả người y ôm lên người người, cười nhìn y nói: "Nói như vậy, bảo bối hẳn là sẽ thực thoải mái đi!" "Cút." Hạ Thiên Tịch tức giận trừng hắn một cái, lập tức muốn giãy giụa. "Bảo bối, hai ta còn chưa thử qua tư thế này đâu? Hôm nay chúng ta liền thử xem thế nào?" "Không được, cha mẹ ngươi đều ở bên ngoài đấy?" Hạ Thiên Tịch vô luận như thế nào cũng không dám làm chuyện xằng bậy khi trong nhà có phụ huynh. "Không có việc gì, bọn họ đều ở phòng ngủ của mình. Hơn nữa căn phòng này của ta cách âm rất tốt. "Vậy cũng không được......" "Như vậy bảo bối đừng kêu lớn tiếng là được rồi......" "Không......"Khi Hạ Thiên Tịch phản kháng, Lăng Thần một tay hung hăng đè lấy sau gáy y, bỗng nhiên rướn người hôn lên môi Hạ Thiên Tịch, đem toàn bộ lời giãy giụa của y nuốt vào trong miệng mình. Bên kia phòng ngủ, Lạc Ngôn phi thường tức giận nắm lỗ tai Lăng Nghị nói: "Ngươi nhìn xem ngươi vừa mới nói cái gì? Đó là con dâu của chúng ta? Có bố chồng nào cùng con dâu đua rượu sao?" "Ai da, tức phụ, ngươi nhẹ một chút." Lăng Nghị liếm mặt giống một con đại hình khuyển phe phẩy nhìn không thấy cái đuôi cười vẻ mặt vô lại lấy lòng nhìn tức phụ của mình nói: "Y là con dâu của chúng ta không sai, nhưng mọi người đều là nam nhân, đua rượu có cái gì?" Ở trong mắt Lăng Nghị, hắn một chút cũng không cảm thấy Hạ Thiên Tịch là con dâu vì cái gì liền không thể đua rượu với hắn? Dù sao, tính cách hắn hào sảng, cảm thấy mọi người đều là nam nhân, làm như vậy cũng không có gì không đúng mà! "Ngươi nhìn xem bộ dáng này của ngươi có giống một người làm bố chồng hay không?" Lạc Ngôn càng nghĩ càng tức giận, tính cách Lăng Nghị anh phi thường rõ ràng, nhưng như này sao có thể làm ở nhà được? Hắn có thể hào sảng như vậy ở quân đội trừng phạt đám bính linh kia không sao cả, nhưng ở nhà? "Về sau, tiểu Tịch tới, ngươi không được nói nhiều cho ta, lần trước ngươi chủ động đi tìm tiểu Tịch luận bàn ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, ngươi hiện tại lại để cho ta thấy việc này, ta nói cho ngươi, tiểu Tịch hiện tại còn chưa vào cửa, ngươi nếu đem tiểu Tịch dọa chạy mất, con trai sẽ tìm ngươi liều mạng." "Không đến mức đi!" Lăng Nghị một tay sờ sờ cằm suy nghĩ một chút nói: "Ta cảm thấy con dâu ta tính cách cũng đủ hào sảng mà!" Lạc Ngôn vừa nghe, tay lại dùng thêm lực. "A a a...... Tức phụ, nhẹ chút nhẹ chút....." "Ngươi có biết sai hay chưa?" "Đã biết, đã biết tức phụ, ta thật sự đã biết......" Thê quản nghiêm Lăng Nghị lập tức gật đầu.Lạc Ngôn lúc này mới buông lỗ tai Lăng Nghị ra, sắc mặt vẫn là thực tức giận nhìn Lăng Nghị giáo huấn: "Nhớ kỹ, về sau không cho ngươi ở trước mặt tiểu Tịch lại nói năng linh tinh nữa." Nào có bố chồng nào tìm con dâu luận bàn? Hoặc là tìm con dâu đùa rượu? Này nếu truyền ra ngoài, còn không phải để người khác cười đến rụng răng hay sao? "Vâng vâng vâng...tức phụ, ta về sau cũng không dám nữa." Lăng Nghị lập tức lon ton nhận sai, giống như đại hình khuyển liếm da mặt ôm tức phụ của mình làm nũng. Lạc Ngôn nhìn bộ dáng không có da mặt này của hắn, nhịn không được cười cười. Vừa thấy tức phụ của mình cười, Lăng Nghị lập tức ôm chặt tức phụ của mình lấy lòng nói: "Tức phụ, không tức giận ta nữa ha." "Không tức giận.""Vậy chúng ta tới làm chút vận động đi!" "Ngươi dám......" Lạc Ngôn trừng mắt nói. Nhưng da mặt dày Lăng Nghị lập tức không chút do dự lấp kín miệng tức phụ của mình, đem lời phản đối của Lạc Ngôn nuốt vào trong bụng. Trên phương diện da mặt dày hoặc không biết xấu hổ này, Lăng Thần hoàn toàn được di truyền từ Lăng Nguyên soái! Sáng sớm hôm sau, Lăng Thần và Hạ Thiên Tịch hai người lập tức từ nơi này xuất phát về khách sạn mà trường Quân đội số 1 dừng chân, hai người trở về rất sớm, vì sợ không kịp, cho nên khi bọn họ tới khách sạn cũng chỉ mới hơn 6 giờ sáng mà thôi, cách thời gian tập hợp còn hơn 1 tiếng nữa. "Nếu không, ăn chút gì trước đi." Lăng Thần nhìn Hạ Thiên Tịch còn đang ngủ gà ngủ gật lập tức săn sóc nói. Vì biết hôm nay nhiều việc, ngày hôm qua hắn cũng không dám quá phận, cho nên hai người cũng chỉ làm một lần rồi lập tức đi ngủ. Nhưng, Hạ Thiên Tịch vốn dĩ thích ngủ nướng, bởi vì không phải ở trong trường, không có còi báo tập hợp, y cũng theo thói quen không muốn rời giường sớm như vậy. "Ừm." Xoa xoa hai mắt, Hạ Thiên Tịch được Lăng Thần kéo tới ngồi xuống cạnh bàn dặn dò: "Ngươi ngồi đây một lát, ta đi xem có gì ăn ngon, trước lấy cho ngươi một chút, ngươi ngồi một lát cho tỉnh táo." "Ừm ừm." Hạ Thiên Tịch gật đầu giống như gà mổ thóc. Khách sạn này cũng không tệ lắm, đồ ăn đều là tiệc đứng, ăn cái gì lấy cái đó là được. Lăng Thần dặn dò xong Hạ Thiên Tịch liền đi tới khu thực phẩm chọn một ít đồ ăn Hạ Thiên Tịch thích. Hạ Thiên Tịch đánh ngáp, vốn còn muốn ghé lên bàn lười biếng một chút, nhưng mà, đuôi mắt ý đột nhiên hướng tới người đang tiến lại gần y. Mí mắt Hạ Thiên Tịch đột nhiên giật liên hồi, y cảm thấy, mình nhất định bị xuất hiện ảo giác. Bằng không, vì răng y đi tới đâu cũng gặp phải tên mắc bệnh tâm thần Úc Trục Thiên này. Hiện tại ở trong mắt Hạ Thiên Tịch, Úc Trục Thiên kỳ thực chính là một tên biến thái cuồng theo dõi. Bằng không vì răng y mới trở lại đế đô một ngày, hai mắt này vẫn luôn không thoát khỏi Úc Trục Thiên? ..........
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]