Nụ hôn nhu tình qua đi, vốn dĩ nên phát sinh chút gì đó, Lăng Thần kịp thời dừng lại, thân thể hai người nằm trên sofa mềm mại, vì nụ hôn vừa rồi hai người còn đang thở dốc, Hạ Thiên Tịch hô hấp dần dần ổn định, ánh mắt dần dần rõ ràng, trong ghế lô yên tĩnh chỉ còn tiếng tim đập của hai người...
"Vì sao?" Trong ghế lô u ám vang lên giọng nói nghẹn ngào của Hạ Thiên Tịch.
Hai người nằm ôm nhau, y có thể cảm giác rõ ràng được độ ấm trên người Lăng Thần truyền tới, cùng rõ ràng biến hóa, nếu hắn cứ làm xuống, y chắc chắn sẽ không phản đối, nhưng y không rõ vì sao Lăng Thần đột nhiên dừng lại?
Lăng Thần chống hai tay lên sofa, đem trọng lượng cơ thể chuyển lên hai tay mình, nâng người hơi đứng dậy, ngăn Hạ Thiên Tịch ở dưới, trong ghế lô mờ tối, cho dù tầm mắt không nhìn rõ ràng lắm, đối với người tu luyện ma pháp như họ mà nói, bất luận là khứu giác hay thị giác đều tinh tường hơn người khác rất nhiều. Hai mắt Lăng Thần bình tĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch mở to hai mắt của mình, bốn mắt nhìn nhau, không có thâm tình tương vọng, nhưng ánh mắt hai bên chỉ có ảnh ngược của đối phương. Chậm rãi, tiếng nói trầm thấp của Lăng Thần vang lên trong ghế lô yên tĩnh: "Tịch Tịch, trước khi ngươi chưa yêu ta, chúng ta không thể làm như vậy nữa, ta không muốn giẫm lên vết xe đổ như trước."
Cho nên, hắn nguyện ý chờ đợi, vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-cuong-the-tro-ve/1342930/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.