Chương trước
Chương sau
"Ha ha...ta nói là ai đâu? thì ra là tên phế vật? Sao thế? Ở liên bang còn ngại không đủ mất mặt, hiện tại còn muốn chạy đến nơi đây để người đế quốc chế giễu sao? Phế vật." Một thiếu niên vừa khi Hạ Thiên Tịch nhấc chân được hai bước lập tức vẻ mặt rất là cao ngạo lỗ mũi hướng lên trời đứng trước mặt Hạ Thiên Tịch cười nhạo.
Hạ Thiên Tịch nhìn thiếu niên lỗ mũi hướng lên trời này không để ý, tiếp tục hướng về phía Lăng Thần đi tới.
Thiếu niên vừa thấy Hạ Thiên Tịch không để ý mình, lập tức cảm thấy tôn nghiêm của mình bị vũ nhục trước mặt nhiều người như vậy, mất mặt trước một kẻ được coi là phế vật quả là một sự việc phi thường nhục nhã.
Vì thế thiếu niên một bước vượt tới trước mặt Hạ Thiên Tịch, ánh mắt cao ngạo nhìn Hạ Thiên Tịch, quả thực chính là lỗ mũi hướng lên trời, kéo xuống cũng không nổi.
Hạ Thiên Tịch ánh mắt đạm đạm nhìn thiếu niên trước mặt, lạnh lùng nói "Tránh ra."
"Hừ." Sắc mặt thiếu niên đặc biệt cao ngạo hướng lên trời, vẻ mặt thể hiện chính là ta cứ không tránh ngươi làm gì được ta?
"Chó khôn không chặn đường." Hạ Thiên Tịch cười lạnh nói.
"Ngươi nói ai là chó?" Thiếu niên lập tức nổi giận đùng đùng tạc mao.
Ánh mắt Hạ Thiên Tịch lạnh lùng nhìn thoáng qua thiếu niên, bình thản nói " Ai thừa nhận thì là người đó."
"Ngươi..." Thiếu niên giận dữ.
"Làm sao? ngươi thật sự thừa nhận ngươi là chó à?"
"Ha ha..." nghe hai người đối thoại, lập tức có không ít người không nhịn được cười ra tiếng.
"Hạ Thiên Tịch ngươi tên phế vật, xem lão tử không đánh chết ngươi." Thiếu niên thẹn quá hóa giận giơ nắm đấm lên hung hăng hướng một quyền về đánh về mặt Hạ Thiên Tịch, hai người vốn dĩ gần trong gang tấc, thiếu niên đột nhiên ra đòn, tốc độ nhanh đến nỗi mọi người nhìn không rõ, lại thêm khoảng cách hai người nhất thời cũng không có phản ứng được, có điều cho dù bọn họ có phản ứng được thì cũng không có người tiến lên giúp đỡ, chỉ là một cái nổi tiếng phế vật liên bang mà thôi, cứu hắn quả thực chính là khiến cho nhiều người tức giận.
A----
Một tiếng thét như giết heo thảm thiết vang vọng bốn phía chân trời.
Có người không đành lòng nhìn một thiếu niên xinh đẹp như vậy bị chảy máu vì thế lập tức liền nhắm lại hai mắt.
Nhưng là khi mọi người thấy rõ được sự tình trước mặt liền sôi nổi khiếp sợ mở to hai mắt.
Thiếu niên giơ lên nắm tay hung hăng hướng mặt Hạ Thiên Tịch, nhưng là khi khoảng cách với mặt Hạ Thiên Tịch còn rất gần cư nhiên bị Hạ Thiên Tịch một tay bắt được.
Ngón tay thiếu niên mảnh khảnh khớp xương rõ ràng bắt lấy nắm tay to, nhìn qua rõ ràng là bàn tay nhỏ nhắn như vậy, yếu ớt như vậy, trắng trẻo đến không nhiễm một hạt bụi, sức bật cũng không lớn.
Chỉ thấy y một tay bắt lấy nắm tay trước mặt, ánh mắt lạnh lùng mang theo vài tia tàn khốc ý cười, cánh tay mảnh khảnh hơi hơi dùng sức xoay chuyển, dừng ở trước mặt y là thiếu niên khuôn mặt đã biến thành màu gan heo, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Thiếu niên tuyệt đối không ngờ tới Hạ Thiên Tịch cư nhiên sẽ tiếp được nắm tay của mình, lập tức dùng sức rút lại, không có ai biết một khắc này hắn rốt cục đã biết cánh tay mảnh khảnh kia có bao nhiêu lực lượng cường đại.
Hạ Thiên Tịch hơi hơi dùng sức chuyển động cổ tay, sau đó dùng lực hung hăng đẩy, thiếu niên trước mặt không kịp phòng bị lập tức té ngã trên mặt đất, mà lúc này càng khiến người kinh ngạc, chỉ thấy Hạ Thiên Tịch không chút do dự vươn một chân, thiếu niên mặc dù mặc quần hưu nhàn rộng thùng thình cũng có thể nhìn ra đôi chân phi thường tuyệt đẹp, nhưng mà động tác y làm ra lại một chút cũng không đẹp.
Chiếc giày màu trắng của thiếu niên một cước dẫm nát sườn mặt người dưới đất, vừa khéo không lớn không nhỏ đế giày cùng khuôn mặt thân mật hôn nhau.
Mọi người sôi nổi không đành lòng quay mặt qua chỗ khác, quá cầu huyết, quá tàn bạo quá bất nhân có phải không?
Quả thực chính là khiến người phi thường không đành lòng nhìn tiếp.
Ô ô...trên mặt đất thiếu niên phát ra âm thanh thống khổ nức nở.
Hạ Thiên Tịch một cước giẫm khuôn mặt thiếu niên, giờ khắc này tâm tình của y phi thường sung sướng, quả nhiên vẫn là bản thân có lực lượng cường đại mới là tốt nhất.
Hạ Thiên Tịch chậm rãi cúi xuống, giọng nói mang theo tiếng cười lạnh như băng uy hiếp "Về sau, đừng để ta gặp lại ngươi, nếu để cho ta lại nhìn thấy ngươi một lần nữa, ta liền giẫm mặt ngươi đến biến dạng."
Sau đó chỉ thấy Hạ Thiên Tịch nâng chân lên, khi mọi người ở đây cứ tưởng y rốt cục buông tha người trên mặt đất, chỉ thấy chân Hạ Thiên Tịch lại có động tác, y một cái Phật sơn vô ảnh cước tung ra, người trên mặt đất lại một lần nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó "Thi thể" trên mặt đất lập tức bay xa khỏi đám người.
"..."
Giờ khắc này, toàn bộ sân trường đều trở nên lạnh ngắt như tờ.
Giờ phút này, không có người chú ý đến "thi thể" nằm xa xa trên mặt đất có thực sự biến thành một khối thi thể hay không.
Ánh mắt bọn họ khiếp sợ trừng lớn hơn cả quả trứng gà.
Một mỹ thiếu niên gầy yếu nhu nhược, vì mà sẽ có lực lượng lớn như vậy?
Cái này không khoa học không khoa học!
Mọi người trong lòng kê huyết tràn đầy.
Anh anh anh! một thiếu niên xinh đẹp như vậy tại sao lại bạo lực như thế?
Thật là quá tàn bạo, quá huyết tinh có phải không?
Có điều có điều....thật là quá đáng yêu nha! chính tông nữ vương thụ! một ít hủ nữ đôi mắt trực tiếp biến thành ánh sao, các nàng liều mạng cũng phải tiến vào trường quân đội số 1, được sinh hoạt cùng nữ vương thụ ngoài đời thật là quá kê huyết, các nàng nhất định phải bảo vệ nữ vương đại nhân, nhìn xem ai mới có thể làm tiểu công của nữ vương đại nhân!
Tiểu công này, cần phải có khốc suất cuồng bá khí chất!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.