Ngoài hòm thuốc, trên xe còn có quần áo của Lý Thiếu Hoài, bởi vì đi đến đâu Triệu Uyển Như cũng sẽ chuẩn bị quần áo dự phòng, sau khi kết hôn nàng còn chuẩn bị thay Lý Thiếu Hoài, đến nay đã thành thói quen.
Sau khi thay một bộ quần áo sạch sẽ, cả người cũng sạch sẽ và có tinh thần hơn. Chỉ là trên mặt có một vết sẹo, không sâu, chỉ là vết thương bình thường trên chiến trường.
Nằm trong vòng tay người mình yêu, nhìn đứa con đang say giấc bên cạnh, nàng chợt cảm thấy tất cả những đau khổ đã trải qua vào lúc này đều đáng giá.
Lý Thiếu Hoài muốn nói gì đó: "Nguyên..."
"Chuyện ở Tây Nam chờ sau này về Đông Kinh hẵn nói, bây giờ, ta chỉ muốn yên tĩnh dựa vào lòng nàng."
"Giống như năm đó ở Giang Nam, không liên quan triều đình, không nói chuyện chính sự, chỉ luận ta và nàng."
"Chỉ luận ta và nàng..." Lý Thiếu Hoài cúi đầu cười: "Còn có con chúng ta."
"Nói đến con, chúng ta còn chưa đặt tên cho con đâu. Ta vẫn luôn giấu nàng, là bởi vì cảm thấy nàng sẽ sớm trở về, luôn cho rằng mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng rốt cuộc chuyện gì cũng hỏng bét."
Lý Thiếu Hoài muốn phản bác, nhưng chưa kịp mở miệng đôi môi đã bị tay nàng chặn lại.
"Ta biết nàng lo cho ta, nhưng ta càng sợ sau này sẽ phải ôm tiếc nuối. Ta muốn một đứa con, một đứa con lớn lên giống A Hoài, con của chúng ta. Nhưng ta không biết tương lai ra sao, phải chờ đến bao giờ, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-cung-quan/1248286/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.