(*Dịch nghĩa: Dù trời nam hay đất bắc, hai kẻ vẫn luôn sát cánh bên nhau. Trích bài thơ: Mô Ngư Nhi – Nhạn Khâu.)
Đại lao Liễu Châu.
"Đã bảo ngươi đừng hứa với hắn, nếu cô nương biết thì..."
"Đương nhiên là ta biết!" Lý Thiếu Hoài nhắm mắt ngồi trong một góc sáng sủa của đại lao, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
"Vậy ngươi có biết nếu cô nương..." Nhìn Lý Thiếu Hoài bình chân như vại, Vân Yên rất muốn tát nàng một cái, lại nhớ lời cô nương dặn dò, đành phải nuốt lời sắp nói ra miệng về.
"Nguyên Trinh bị làm sao vậy?" Nhắc tới Triệu Uyển Như, cùng với nét lo lắng đột nhiên xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng của người đối diện, Lý Thiếu Hoài vội hỏi.
Nàng chỉ cười lạnh một tiếng: "Thật không biết tại sao cô nương lại thích loại người như ngươi."
"Nếu không phải cô nương thích ngươi, ta đã đánh ngươi bầm dập."
Lý Thiếu Hoài lại không thèm để ý: "Ta biết ta thế này sẽ làm nàng lo lắng!"
"Ngươi biết, hừ, ngươi chẳng biết gì cả! Ngươi không biết ngươi làm vậy, sẽ khiến cô nương rơi vào nguy hiểm!" Vài lần muốn nói ra, nhưng Triệu Uyển Như đã hạ tử lệnh cho nàng. Nàng bực dọc nhìn Lý Thiếu Hoài.
Lý Thiếu Hoài mơ hồ nhận ra điều gì đó, vừa muốn mở miệng hỏi thêm, gác ngục lại đưa cơm tới.
"Cho ta gặp quân sư của các ngươi." Nàng đứng dậy đi về phía trước.
Gác ngục nhìn tên tù nhân vốn là tướng lãnh của Tống triều, tỏ ra khinh thường, tuỳ tiện ném đồ ăn xuống nói: "Tỉnh lại đi, quân sư của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-cung-quan/1248284/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.