: Nắm tay nhau cả đời không rời
Canh năm, chân trời vẫn phủ một lớp màng đen như mực, bên trong phủ phò mã đèn đuốc thắp sáng cả đêm. Đồng hồ nước trong viện tí tách một tiếng, cánh cửa trên hành lang dài lập tức bị gõ vang.
Cung nữ gác đêm lui ra sau một bước, quan Nội Thị Tỉnh đã đợi sẵn bên ngoài tiến lên một bước, nhẹ nhàng gõ cửa.
- - cộc cộc -- cộc cộc --
"Công chúa, phò mã, đã đến giờ, nên đến trung viện bái đường."
Mở đôi mắt mơ màng nhìn người đang ngồi bên mép giường mang giày, bàn tay sơn son đỏ nhẹ nhàng xoa lên eo, từ dưới lên trên, cho đến tận xương bả vai.
Lý Thiếu Hoài xoay người lại, nắm lấy tay nàng ân cần hỏi: "Còn có thể xuống giường được không?" Lại thấy thân mình kiều nhu cùng sắc mặt trắng bệch của nàng, tự trách nói: "Đêm qua ta không nên..."
Triệu Uyển Như quay mặt đi không muốn nghe nàng nói tiếp những lời khiến người ta đỏ mặt nữa: "Được rồi, nàng ôm ta đứng dậy đi."
Lời nói rất ôn nhu, lại mang theo chút ai oán, giống như có ý muốn người nào đó chịu trách nhiệm. Người nào đó đã mặc xong trung y cười híp mắt, ôn nhu đáp: "Được."
Vừa dứt lời, một bàn tay khớp xương rõ ràng luồng qua cánh tay, một tay còn lại xuyên qua khớp gối ôm lấy chân nàng, bế ngang lên.
Người rơi vào lòng thuận thế câu lấy cổ nàng, nhu nhược nói: "Chốc lát còn phải vào cung tạ ơn." Dân gian hay gọi là con rể đến nhà cha mẹ vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-cung-quan/1248237/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.