: Xuân triều đới vũ vãn lai cấp*
(*Dịch thơ: Thủy triều mùa xuân bị mưa chiều xối chảy càng gấp.
Trích bài thơ Trừ Châu tây giảng – Vi Ứng Vật.)
"Hí!"
Con ngựa đang phi nước đại chợt thấy cổ bị kéo căng một cái, lập tức dừng lại, hai chân trước giơ lên hí dài một tiếng.
Tiếng ngựa vang lên giữa rừng làm bọn chim chóc sợ hãi xua nhau bay tán loạn, cũng khiến người trong nhà gỗ ngạc nhiên lẫn đề phòng.
Ngựa còn chưa đứng yên, người ngồi trên đã lập tức nhảy xuống, ba bước làm hai chạy nhanh về phía nhà gỗ.
Ngoài phòng cuồng phong gào thét, trong phòng chỉ còn tiếng khóc nức nở.
Hơi nước trong bồn không ngừng bốc lên.
Trong phòng đã đủ hơi ấm, nhưng lòng người lại không cảm nhận được chút ấm áp nào.
Bấc đèn của hai ngọn nến được gộp lại, ngọn lửa bốc lên cao, lưỡi dao màu bạc đặt bên trên.
Các nàng đã kéo rèm che xuống.
Mồ hôi thấm đẫm cả người Triệu Uyển Như, chăn đệm mềm mại lót xung quanh cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
"Dao đã nóng rồi."
Tay cầm dao của Thu Hoạ run lên.
Nàng cầm đao mười năm, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày đích thân cầm dao hướng về phía chủ tử.
"Nếu ta chết, tất cả những việc này đều là ý của ta.
Thánh nhân có trách tội, hãy đem bức thư trên xe giao cho người, có thể miễn tội chết cho các ngươi." Giọng của Triệu Uyển Như đã rất nhỏ, nhỏ đến mức thều thào, Tiểu Nhu và Thu Hoạ chỉ có thể nhìn môi nàng mấp máy mới đoán được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-cung-quan-vu-hoan/4509415/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.