: Loạn hồng trần phi quá thu thiên khứ* (Hoa rụng tơi bời hơn mùa thu tới)
(Đây là câu thơ trong bài từ Điệp Luyến Hoa kỳ số 1 của Âu Dương Tu thời Tống.)
Mọi người chờ xem kịch vui.
Lý Thiếu Hoài cũng bị câu hỏi này của nàng làm ngây người, sững sờ ở tại chỗ, ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm phía trước, cũng không biết là nhìn Hoàng đế hay Huệ Ninh công chúa.
"Đạo, là Đạo của thiên hạ, tự có trong lòng mỗi người, đại Đạo vô tư, dung vào thiên địa.
Tu đạo ở tâm không phải ở thân, người thành tâm tu đạo, dù thân không ở Đạo quan..." Lý Thiếu Hoài bỗng nhiên dừng lại: "Cho dù thân không ở Đạo quan, nhưng vẫn một lòng hướng Đạo, cũng sẽ soi sáng thiên hạ.
Tâm này sáng tỏ, cầu chính là đại Đạo, mang chính là, vô vi nhi vô sở bất vi*."
(*Vô vi nhi vô sở bất vi: không làm gì nhưng không gì là không làm.)
Lý Thiếu Hoài nói chuyện thong dong đĩnh đạc, khiến không ít người tán thưởng bội phục, có người thì thầm nói: "Cao đồ Đạo môn quả nhiên không tầm thường.
Nếu công chúa vì vậy mà đánh mất hiền tài, chẳng phải rất đáng tiếc."
Triệu Uyển Như mới không thèm để ý nàng nói cái gì đại đạo, cái gì vô vi.
Nàng chỉ để ý tại sao nói đến giữa chừng lại dừng lại: "Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá vui?"
"Tử cũng không phải ta, làm sao biết ta không biết cá vui?"
Hai câu này khiến mọi người nhớ lại điển tích xưa, phá vỡ bầu không khí khẩn trương trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-cung-quan-vu-hoan/4509349/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.