Lúc Ngụy Sâm trở lại bệnh viện, Trần Lê vẫn chưa tỉnh lại, y vào phòng tắm tắm một cái, lúc đi ra, y đã đè xuống cơn tức bốc lên trong lòng. Sau đó ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Trần Lê, chống cằm, ôn nhu nhìn chăm chú vào Trần Lê.
"Nếu em béo thêm tí, chắc chắn cũng sẽ là một anh đẹp trai, nhưng bộ dạng em bây giờ nhìn cũng được, nếu có thể thì béo thêm một tí thì tốt." Y nhìn ngũ quan của Trần Lê, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Sau đó tôi nhất định sẽ mang em trắng trắng mập mập, ăn khắp toàn thế giới."
Suy nhược thần kinh mặt khiến Ngụy Sâm không cách nào cười lên được, nhưng lúc này mặt mày của y lại tràn đầy ý cười, ôn nhu như một vũng sâu, tùy thời đều có thể khiến người khác đắm chìm bên trong.
Mưa mùa hè tới đột xuất, đi cũng nhanh. Sau nửa đêm, mưa liền ngưng. Ngụy Sâm nằm trên ghế sa lon ở phòng bệnh, quay sang Trần Lê trên giường bệnh nhẹ nhàng nói một tiếng ngủ ngon.
Ngày thứ hai, ánh mặt trời từ trong khe hở ở rèm cửa sổ chiếu vào trên ghế sa lon, vừa lúc rơi vào trên hai mắt của Ngụy Sâm, Ngụy Sâm giơ tay lên ngăn trở ánh mặt trời, chậm rãi mở mắt, chậm một lúc, mới từ trên ghế salon ngồi dậy, đi tới bên cửa sổ, soạt một tiếng kéo rèm cửa sổ ra, mặc cho ánh mặt trời vàng óng chiếu khắp gian phòng.
Lúc này Trần Lê đã tỉnh, ngơ ngác nhìn trần nhà, cảm giác được Ngụy Sâm đến gần, con ngươi đảo một vòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-cuc-tri-sung-hon/783256/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.