Sáng sớm hôm sau, trời sáng choang, Trần Lê tỉnh lại, trước mắt thế giới toàn màu tuyết trắng, khiến mắt của Trần Lê ngẩn một chút, sau đó hai mắt liền nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong đó không có một chút thần thái.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Trần Lê theo bản năng co rúm lại một chút, tay dưới chăn siết thật chặc chăn, cặp mắt vô thần liền đề phòng nhưng một giây kế tiếp, lọt vào trong tai Trần Lê lại là một giọng nói ôn nhu trầm thấp.
Ngụy Sâm mang theo một phần cháo vào phòng bệnh, thấy Trần Lê đã tỉnh, liền đặt cháo lên trên bàn bên cạnh giường bệnh, ôn nhu nói: "Tỉnh rồi? Đói bụng rồi sao? Tôi mua cháo cho em, ngồi dậy uống một chút đi."
Lúc này Trần Lê mới quay đầu, khi thấy mặt của Ngụy Sâm thì tay đang nắm chặt chăn từ từ buông lỏng ra, vẻ đề phòng trong mắt cũng từ từ biến mất.
Ngụy Sâm vẫn luôn đang chú ý biểu tình của Trần Lê, nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Lê, Ngụy Sâm vui lòng, đưa tay nâng giường bệnh của Trần Lê lên, để Trần Lê ngồi dậy.
"Đói bụng không?" Ngụy Sâm mở nắp cháo, mùi thơm ngon lập tức liền bay tán ra, chóp mũi Trần Lê mấp máy, ánh mắt rơi thẳng lên cháo trong tay Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm cũng không làm trễ việc ăn của Trần Lê, múc một muỗng cháo, đặt bên mép nhẹ nhàng thổi, lúc thấy cháo chỉ còn hơi ấm, đem muỗng tới mép của Trần Lê. Động tác chăm sóc người này rõ ràng là lần đầu tiên Ngụy Sâm làm, Ngụy Sâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-cuc-tri-sung-hon/783248/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.