Lần đầu tiên Thiệu Mục Vân thấy tuyệt vọng như thế.
Hắn cảm giác bản thân như đứng trên đỉnh núi, phía dưới là vực sâu, khiến hắn tiến thoái lưỡng nan.
Trong này, là văn phòng cá nhân của hắn, nắng đông xuyên qua cửa sổ thủy tinh mang theo ấm ấp, nhưng tay chân hắn lại tê buốt, mồ hôi lạnh không ngừng thấm trên trán, theo khuôn mặt tái nhợt chảy xuống.
Nắm chặt hai tay, Thiệu Mục Vân ức chế không nổi toàn thân run rẩy.
Hắn đang lựa chọn, mà cả hai cái hắn đều không muốn bỏ.
“Thế nào, anh khó lựa chọn đến thế sao, Thiệu Mục Vân?” Đối diện truyền đến giọng nói lười biếng.
Nghe tiếng, Thiệu Mục Vân chậm rãi dời tầm mắt.
Mục quang lướt qua quần âu tối màu, đôi chân dài ưu nhã bắt chéo, sau đó là hai tay đan nhau đặt trên đầu gối, ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, bàn tay rất đẹp, lướt qua cổ áo khẽ mở là lồng ngực cao ngất, khuôn mặt tuấn dật bất phàm, lúc này đang đầy tráo phúng nhìn hắn, là — Tả Khiêm Lẫm.
“……” Thiệu Mục Vân không nói gì, chỉ có chút sững sờ nhìn Tả Khiêm Lẫm.
Buổi sáng, hắn vừa đến văn phòng, chưa ngồi ấm chỗ, Tả Khiêm Lẫm liền không mời mà tới, sau đó bắt hắn chọn lựa. Nghe vô cùng dễ dàng, chỉ cần hắn trả lời có hoặc không, chính là, bất kể có hoặc không, hắn đều không thể đơn giản nói ra miệng.
Tiến thoái lưỡng nan! Đây là khốn cảnh hiện tại của hắn, muốn có được, rồi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-cu-ai/3216582/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.