Chưa bao giờ Sơ Vân thấy Thiệu Mục Vân tiều tụy đến vậy, như thể trong vòng hai ngày hắn già thêm mười mấy tuổi.
Sáng sớm, cậu và Tả Khiêm Lẫm về trường học, ở ngoài cửa lớn ký túc xá gặp được xe của Thiệu Mục Vân. Theo độ tuyết đọng trên thân xe, đại khái hắn đã chờ ở đây từ tối hôm qua.
“Tiểu Vân!” Thấy xe Tả Khiêm Lẫm chạy đến, Thiệu Mục Vân đang nhìn chằm chằm đường đi lập tức đẩy cửa xuống xe.
Sơ Vân vô thức xoắn chặt hai tay, khẽ cắn môi.
“Vân, nếu không muốn gặp hắn, anh đi nói.” Tả Khiêm Lẫm ôm cậu một cái, hắn sẽ không khách khi với Thiệu Mục Vân.
Sơ Vân lắc đầu, hướng Tả Khiêm Lẫm cười, hít sâu một hơi, xuống xe. Cậu biết rõ, đối mặt Thiệu Mục Vân, không nên trốn tránh, nếu không vĩnh viễn không có kết cục, huống chi cậu hiện tại có nơi vững chãi để dựa vào, không còn một mình.
“Tiểu Vân!” Thiệu Mục Vân vội vàng bước tới, muốn ôm Sơ Vân.
Sơ Vân lui về phía sau khiến hắn nhào vào khoảng không, “Mục Vân!” Cậu gọi rõ ràng, ngẩng đầu nhìn hắn. Người đàn ông vốn tuấn lãng lúc này lại vô cùng tiều tụy, hốc mắt thâm đen, hàm dưới đầy râu, quần áo nhăn nhúm, cà vạt xiêu vẹo.
Thiệu Mục Vân chưa từng lôi thôi như thế, Sơ Vân thầm nghĩ, chắc hẳn, mấy ngày nay hắn không dễ chịu gì?
“Tiểu Vân……” Thiệu Mục Vân cảm thấy trong lòng chua xót, hiển nhiên sự cự tuyệt của Sơ Vân khiến hắn đau lòng, tuy hắn biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-cu-ai/3216580/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.