Lãnh Tuyệt Dật nấp trong góc, nhìn vào phòng. Phát hiện người kia chỉ nhìn Sơ Vân, không làm cái gì khác. Đang kỳ quái, liền thấy hắn nhận một cuộc điện thoại, sau đó khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười âm lãnh.
Lãnh Tuyệt Dật nhíu mày, cảm thấy không thoải mái, hắn biết mình không thể đợi nữa, vì vậy lặng lẽ mở cửa sân thượng, thực may mắn, không khóa, liền đứng dậy một cước đá văng cửa, vọt vào, hô to, “Họ Hạng kia, ngươi ăn mật chó, dám ra tay với người của ta.”
Người trong phòng sững sờ, nhanh chóng đứng lên, đó là nhân vật nổi tiếng cao trung, Hạng Nhung!
Lãnh Tuyệt Dật đen mặt, phóng tới đánh Hạng Nhung một quyền, ngoài ý muốn, Hạng Nhung lại duỗi cánh tay đỡ, bất quá lực đạo của Lãnh Tuyệt Dật quá lớn, mà lui về phía sau hai bước.
Lãnh Tuyệt Dật lập tức nghiêng người đá xoáy một cái, Hạng Nhung lại lần nữa dùng hai tay ngăn cản, hơn nữa còn trả một cước, xem ra, thân thủ khá tốt.
“Nha? Thật sự có tài!” Lãnh Tuyệt Dật có chút kinh ngạc, Hạng Nhung này nhìn nhã nhặn, lại rất biết đánh nhau.
“Không nghĩ lại bị cậu theo dõi, Lãnh Tuyệt Dật, là tôi thất sách, bất quá, đừng tưởng rằng như vậy là xong.” Hạng Nhung tuấn nhã trước mặt bỗng trở nên dữ tợn, nhéch khóe miệng, “Người nhận hàng đã đến, tôi sẽ không để cậu đem hàng đi.”
“Anh gọi Sơ Sơ là hàng?” Mắt Lãnh Tuyệt Dật vằn tơ máu, cho dù hắn đần, lúc này hắn cũng biết ý của Hạng Nhung, hắn dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-cu-ai/3216575/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.