Nên tới, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Tuy Sơ Vân đã quyết định không trốn tránh, cũng có chuẩn bị tâm lý, nhưng, lúc nhìn thấy Thiệu Mục Vân chờ trước cửa trường học, cậu vẫn có chút lo lắng.
Cố gắng tỏ ra bình thường, Sơ Vân chậm rãi đến gần người đàn ông mặt không chút biểu cảm kia.
“……” Thấy Sơ Vân, Thiệu Mục Vân nhẹ nâng lông mày, môi giật giật, sau nửa ngày, lại không nói gì, ánh mắt nhìn Sơ Vân nóng rực tới mức có thể khiến da bị bỏng, cũng ẩn ẩn khát vọng.
Sơ Vân cảm thấy lông mao sau lưng dựng đứng, không tự chủ rùng mình một cái, rũ mắt, ôm chặt túi sách, tránh được ánh mắt của Thiệu Mục Vân, yên lặng đi tới xe.
Thiệu Mục Vân theo sau lưng Sơ Vân, như trước không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào cậu. Đến trước xe, mở cửa, để Sơ Vân lên xe, sau đó, lặng lẽ khóa cửa, như sợ cậu đột nhiên chạy trốn.
Tốc độ xe có vẻ nhanh hơn trước kia, chớp mắt thì đến nhà. Mà trên đường đi, “cha con” họ Thiệu vẫn diễn kịch câm, không ai mở miệng.
Nhìn Thiệu Mục Vân đi trước, Sơ Vân có chút không rõ tâm tư của hắn, rốt cuộc hắn muốn thế nào?
Vào phòng, ngoài ý muốn phát hiện, dì Lý đã làm xong bữa tối rồi về trước, bởi vậy trong căn nhà lớn, chỉ có cậu và Thiệu Mục Vân!
Quả nhiên, người đàn ông này muốn nói ra suy nghĩ của mình? Nên tới, vẫn chạy không thoát.
Thầm nghĩ, tiện tay đặt ba lô ở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-cu-ai/3216569/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.