Tuy mới ở hai ngày, bất quá hai sáng sớm mà thôi, nhưng Sơ Vân đã phát hiện, bạn cùng phòng Quản Đạc của cậu là tên lười biếng thích ngủ nướng.
Sáng hôm qua cậu ăn xong trở về phòng đã là tám giờ, nhưng Quản Đạc vẫn dùng tư thế kì quái ngủ đến không biết trời đất, khóe miệng còn chảy nước miếng, giống như gặp mộng đẹp, ngẫu nhiên còn chẹp chẹp hai cái. Sắp đến giờ học, không còn cách nào, Sơ Vân đành phải quá dùng sức lay hắn tỉnh.
Sáng hôm nay càng luống cuống tay chân, rõ ràng mình đã đánh thức hắn ngay từ đầu, nhưng chỉ xoay người đi lấy túi xách, Quản Đạc lại bổ nhào xuống giường, tiếp tục ngủ. Cuối cùng cậu đành dùng hai cái đồng hồ báo thức để bên tai Quản Đạc, nhấn chuông, ừm, hiệu quả không tệ, Quản Đạc thoáng cái liền nhảy dựng lên, trong miệng còn hô, hcháy a ~~
Nhớ tới Quản Đạc, Sơ Vân khẽ thở dài, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chuông tan học chiều vang lên, những người không gia nhập câu lạc bộ đều trở về; Còn những người gia nhập thì đi hoạt động, phòng học vô cùng thanh tĩnh.
Năm thứ hai học tại lầu ba, từ nơi này nhìn ra vừa vặn là sân vận động, ở đó có không ít người, ví dụ như câu lạc bộ điền kinh, câu lạc bộ bóng chày và câu lạc bộ bóng đá, huyên náo loáng thoáng truyền đến.
Không khí ở đó không hợp với mình, Sơ Vân thầm nghĩ. Khóe miệng tràn ra một nụ cười cay đắng như có như không, lòng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-cu-ai/3216548/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.