Còn chưa chờ đến lúc chính thức đi học, Thiệu Sơ Vân đã cảm nhận được cái gọi là “Nguy hiểm” mà Quản Đạc nói trong túc xá!
Sự tình là vầy.
Từ câu lạc bộ nhu đạo trở lại ký túc xá, đứng trước cửa đổi giày, Sơ Vân cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, chỉ là rất yên tĩnh mà thôi, nhưng Quản Đạc lại giữ chặt cậu, nói:“Không đúng, có nguy hiểm!” Đôi mắt to bắt đầu trinh sát bốn phía.
Có cái gì nguy hiểm? Sơ Vân không rõ, đành mang theo nghi vấn lẳng lặng đi sau Quản Đạc, chậm rãi hướng về phòng.
Đột nhiên, một đôi tay lặng yên sờ lên mông nhỏ của cậu, còn nhéo một cái.
Lông tóc toàn thân Sơ Vân lập tức dựng đứng, theo bản năng run lên, chân phải đá ra sau. Độ mạnh không lớn, nhưng lại trúng giữa mục tiêu, cậu chưa quay đầu lại, đã nghe được một tiếng “Ai u”.
Cậu và Quản Đạc đi phía trước đồng thời quay đầu lại, liền thấy một đàn anh năm ba ôm đâu kêu đau.
Ót Sơ Vân tích mồ hôi, mặt không biểu tình nhìn hắn, hóa ra đây là “Nguy hiểm” mà Quản Đạc nói, cũng đích thật là rất nguy hiểm, vì nó vừa vặn là một trong những chuyện cậu ghét nhất!
“Đỗ đầu to, cậu là tên khốn kiếp, ngay cả người của tôi cũng dám động, chán sống rồi phải không?” Quản Đạc tiến lên, muốn đá một cú.
Người có biệt danh Đỗ đầu to liền cười hắc hắc, nhanh chóng chuồn mất, khiến chân Quản Đạc rơi vào khoảng không.
“Ở đây quả nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-cu-ai/3216544/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.