Có thể tới võ trường, phần lớn đều là người thô bỉ, lời nói cũng bất kham thô tục, không thể nào xuôi tai. 
Lận Huyền Chi mở đôi mắt đầy huyết, thân thể quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân hắn đều như là tan rã, xương cốt trên đùi không còn độ cung linh hoạt, hiễn nhiên đã bị bẻ gãy. 
Nhưng Lận Huyền Chi vẫn gian nan như cũ mà đem đầu chuyển tới mặt thiếu niên bên kia. 
– “Ta có tiền ta có tiền, một ngàn kim, chuộc ca ca ta!” Thiếu niên kêu, rồi vội vàng đem một kim phiếu nhét vào trong tay quản sự võ đấu trường. 
Quản sự nhíu mày, híp mắt nhìn kim phiếu. 
Yến Thiên Ngân sợ quản sự không thu, có chút thấp thỏm mà nói: 
– “Ngươi từng nói qua, một ngàn kim là ca ca ta có thể rời đi, không thể lật lọng!” 
– “Mao đầu tiểu tử, gấp cái gì? Ta có nói không thu sao? Đi đi, đứng sang một bên, đừng ở chỗ này chiếm không khí của ta.” 
Quản sự không kiên nhẫn mà xua đuổi Yến Thiên Ngân, cúi đầu nhìn ấn ký trên mặt kim phiếu, khóe môi lộ ra một nụ cười xảo trá, đem kim phiếu thu vào túi trữ vật. 
Tiểu tử này lại có biện pháp kiếm được tiền, bất quá, phỏng chừng là tiền áp đáy hòm của Lận Huyền Chi. 
Quản sự lúc này mới vẫy vẫy tay, đối với tùy tùng bên cạnh nói mấy câu. 
Lát sau, thực nhanh liền có người lên sân khấu tuyên bố: 
– “Tràng tỷ thí Lận Huyền Chi cùng Ngô Khánh Tông, Ngô Khánh Tông thắng lợi!” 
Tuyên bố vừa xong, một bóng dáng của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-chi-ton-tien-lu/225318/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.