Chương trước
Chương sau
Lận Huyền Chi nói: “Ta trước đó vài ngày lấy ra《 Thiên Phương Luyện Khí Quyết 》, bên trong có một chỗ nói tu sĩ lấy khí nhập đạo có thể lợi dụng hồn lực hấp thu chuyển hóa sử dụng linh khí bên trong Đoán Thạch đạt tới phi thường hiệu quả, ta cũng đã thử một phen, lại phát hiện không dùng được phương pháp này, ngươi có biết trong đó có bí quyết gì không?”
Hồn Bàn nghe vậy, không cần suy nghĩ mà nói: “Còn không phải bởi vì hồn lực ngươi tu luyện không đủ, cấp bậc quá kém, không nắm chắc tốt lý thuyết có thể hấp thu sử dụng Đoán Thạch như thế nào, chuyện này đều dựa vào ngộ tính của mỗi người, có một số luyện khí sư cho dù đã tới cấp bậc Địa giai tu sĩ, cũng không thể nắm giữ được phương pháp lợi dụng Đoán Thạch để tu luyện này, trong khi đó lại có một số tên bất quá chỉ mới Luyện Khí kỳ cấp 7 đã làm được.”
Lời Hồn Bàn nói nghe phức tạp, kỳ thật đơn giản mà hiểu, chỉ hai chữ —— thiên phú.
Lận Huyền Chi liền không hề lãng phí thời gian nữa, cầm lên một khối Đoán Thạch, niệm khẩu quyết cùng ra thủ quyết, mượn dùng linh khí bên trong Đoán Thạch làm thân thể của chính mình bay lên.
Nhưng mà hắn mới cách mặt đất nửa thước, liền vèo một cái rớt xuống đất.
Đoán Thạch tổn hại một nửa.
Lận Huyền Chi nghe được tiếng cười nhạo của Hồn Bàn.
Lận Huyền Chi không để bụng, tiếp tục lấy ra khối Đoán Thạch thứ hai tiến hành luyện tập.
Hắn trong lòng thầm nghĩ rằng, đại bộ phận tu sĩ dùng võ nhập đạo giống nhau, có thể dựa vào chân khí trong cơ thể ngự kiếm phi hành, thậm chí chỉ cần nhún một cái liền có thể nhảy cao trăm trượng, nhưng cách hắn tu luyện không giống, bọn họ không cần thiên phú cùng kỹ năng mà hắn lại cần, bởi linh khí bọn họ dùng là có sẵn…… linh khí bên trong bản thân Đoán Thạch là ổn định, nhưng thời điểm bị hấp thu liền bắt đầu tán loạn khắp nơi, điều này làm cho Lận Huyền Chi rất khó nắm chắc.
Sau khi thất bại vài lần, đang lúc Lận Huyền Chi tính toán lại lấy ra thêm một ít Đoán Thạch, Hồn Bàn rốt cuộc nhịn không được kêu lên: “Đau chết ta, thật là đau chết ta a! Ngươi đánh bộ thủ quyết kia sai như vậy, chẳng lẽ chính ngươi cũng không phát hiện ra sao?”
Lận Huyền Chi nghe vậy, thầm nghĩ quả nhiên là thế.
Hắn lúc trước cũng đã phát hiện thủ quyết này cùng thủ quyết luyện khí cực kỳ tương tự, rất có thể là sai, nhưng vấn đề là, nếu hắn chính mình đi tìm thủ quyết này sai chỗ nào thì sẽ tốn thời gian rất lâu, mất nhiều hơn được.
Lận Huyền Chi câu môi nhỏ đến mức không thể phát hiện, nói: “Vậy phải như thế nào mới là đúng?”
Hồn Bàn tức giận muốn đập bàn, hắn thật sự một chút đều không muốn nghĩ tới giúp cái tên đáng chết này, tiểu hỗn đản dám uy hiếp hắn, nhưng là hắn không chịu nổi Lận Huyền Chi tiếp tục lãng phí Đoán Thạch được, liền miệng lưỡi không tốt mà nói: “Ngươi đem bộ thủ quyết kia, từ lúc bắt đầu đoạn giữa, đánh một cái về phía trước, lại đánh một cái về phía sau thử xem.”
Lận Huyền Chi nghe theo làm thử một phen.
Chỉ thấy thân thể hắn, lúc này đây vững vàng mà từ trên mặt đất dâng lên, thẳng đến khi cách mặt đất ước chừng mười trượng mới ngừng lại.
Lận Huyền Chi tinh thần chấn động, còn định dùng thêm khối Đoán Thạch thứ hai để tiếp tục lên cao, lại bị Hồn Bàn vội ngăn cản ——
“Cấp bậc hiện giờ của ngươi nhiều nhất chỉ có thể lên cao tới khoảng cách như vậy, nếu còn muốn lên cao nữa, liền rất khó vững vàng mà xuống dưới.”
Lận Huyền Chi hơi hơi nhắm mắt, điều khiển Đoán Thạch rồi vững vàng rơi xuống đất.
Cảm giác bay lên không này, Lận Huyền Chi vô cùng vui sướng.
Hắn nhìn Đoán Thạch đã thành tro tàn trong tay, nắm lại rồi mở, tro tàn liền theo gió bay đi.
Hồn Bàn có chút ngoài ý muốn, nói: “Ngươi vì sao một chút hưng phấn đều không có? Ngươi phải biết rằng, giương mắt nhìn một đạo luyện khí bây giờ, ngươi xác định sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đệ nhất, chưa bao giờ có ai ở Luyện Khí cấp 2 có thể nắm giữ kỹ xảo Đoán Thạch phi thăng này.”
Lận Huyền Chi nói: “Vậy vì sao ta thấy ngươi lại không có chút ngoài ý muốn nào?”
Hồn Bàn xuy một tiếng, nói: “Ở thời đại bản tôn sinh ra, khắp nơi đều có thiên tài luyện khí sư, có tên chỉ mới oe oe cất tiếng khóc chào đời, liền nhéo Đoán Thạch bay lên không, bản tôn kiến thức uyên bác, dạng thiên tài nào mà chưa gặp qua? Chỉ có mấy tên tu sĩ sợ lớn hãi nhỏ không kiến thức mới không biết chuyện đó.”
Lận Huyền Chi gật gật đầu nói: “Ta cũng là nghĩ như vậy.”
Hồn Bàn: “……”
Lận Huyền Chi hướng Lâm Lang Phong, đả tọa suốt một đêm, thẳng đến ngày thứ hai, trời tờ mờ sáng, hắn mới thu hồi khí quyết, đứng dậy xuống núi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.