Chức vị mà Hạng Hải kiếm cho Bùi Vũ lại có điểm bất khả tư nghị, cư nhiên là nhân viên bảo an của khách sạn. Không có biện pháp, bởi vì Hạng Hải chính là đang công tác ở phòng bảo an, hắn không muốn để cho Bùi Vũ rời khỏi tầm mắt mình. Huống chi bảo an dù sao cũng không phải vệ sĩ, căn bản không có tính chất nguy hiểm. Tại những nhà hàng khách sạn như thế này, nhân viên bảo an nhiệm vụ duy nhất chính là trực tuần tra ban đêm, không cần cùng người khác trao đổi quá nhiều, chỉ cần đủ chiều cao cùng diện mạo là có thể.
Bất quá nói trở về, Bùi Vũ diện mạo như thế này, Hạng Hải thật là có điểm lo lắng. Một bộ mặt thư sinh còn chưa nói, lại thêm một đôi mắt to trong veo như nước, vốn không lực sát thương gì, trong ánh mắt còn cố tình lộ ra một loại ngây thơ vô tội. Đổi thành chính mình làm ông chủ, phỏng chừng cũng sẽ không dùng dạng người như vậy làm bảo an.
Quả không ngoài sở liệu, bộ quản lý nhân sự nhìn đến Bùi Vũ, sau lập tức lộ ra thần sắc phủ định.
“Không bằng ngươi đi nhà ăn làm phục vụ sinh, thế nào? Tiền lương đãi ngộ đều giống nhau, hơn nữa không cần trực ban đêm.” Tuy rằng hắn không thích hợp làm bảo an, bất quá khó gặp được nam hài nhi thuần khiết như vậy, quản lý nhân sự cũng không tính toán buông tha hắn.
Làm phục vụ sinh, chức vị này ban đầu đã bị Hạng Hải phủ định, công việc của phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bui-vu/2254363/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.