“Viên thiếu gia, gặp mặt ngươi thật đúng là không dễ dàng!”
Bùi Vũ cởi áo khoác vứt trên sô pha, lười nhác ngồi lên: “Gọi ta Bùi Vũ.”
Lâm Kiệt khẽ nhíu mày: “Viên lão gia không phải sửa họ cho ngươi rồi sao?”
“Nghe không quen.”
“Ra là không quen, nếu vậy về sau ta gọi ngươi là Bùi Vũ cũng tốt.” Lâm Kiệt tùy tay ném một điếu thuốc qua: “Thế nào, gần đây có bận rộn không?”
“Hoàn hảo, không có gì bận rộn.”
“Xem ra chúng ta đều đánh giá rất cao Viên Gia Thăng, không nghĩ tới hắn dễ dàng bị đả bại như vậy. Kế tiếp ngươi có tính toán gì không?”
Đả bại sao? Không bằng nói hắn chủ động rời khỏi, hết thảy đều quá mức thuận lợi, cho dù kết quả giống nhau, Bùi Vũ lại không cảm thấy chút lạc thú nào, có đôi khi hắn thật không rõ Viên Gia Thăng người này rốt cuộc suy nghĩ cái gì, vì tài sản sẵn sàng hãm hại mình, nay lại dễ dàng như vậy nhận thua, đem hết thảy chắp tay nhường lại.
Bùi Vũ chậm rãi hút một ngụm khói, Lâm Kiệt thấy hắn không lên tiếng liền hỏi một câu: “Ngươi không phải đã nói muốn cho hắn chết không có chỗ chôn sao? Như thế nào, mềm lòng?”
“Không phải mềm lòng……” Cố gắng ba năm, thầm nghĩ triệt để đem hắn khóa chặt, cuối cùng lại ngoài dự kiến không thể trải nghiệm được cảm giác vui sướng thắng lợi, có thể nói Viên Gia Thăng thật sự đã quấy rầy toàn bộ kế hoạch của Bùi Vũ.
“Tiểu Vũ, đừng quên từng việc hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bui-vu/2254310/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.