Thời điểm Bùi Vũ tỉnh lại còn đang hoảng hốt, một màn tối hôm qua là mộng cảnh hay là hiện thực. Khóc đến ngất xỉu, kết quả vừa ngủ một giấc đã thẳng đến hừng đông, tại địa phương này, ban ngày hay ban đêm cũng không rất rõ ràng, hiện thực cùng mộng cảnh thế nhưng cũng không thể phân chia rõ ràng.
Mở ra cửa, nghênh diện truyền tới một trận hàn khí, tuyết trắng phủ khắp sân, một dấu chân cũng không có, Bùi Vũ cô đơn cúi đầu, mộng, thật sự chỉ là mộng thôi, Gia Thăng đã chết, không có khả năng trở về!
“Vũ, ngươi tỉnh.”
Nhất Thần thực hưng phấn bước lại đây, đối diện vẻ mặt ưu thương của Bùi Vũ: “Chúng ta cần phải trở về.”
Nhất Thần cười khổ một chút: “Hảo, ta đi chuẩn bị một chút.”
Dọc theo đường đi, Bùi Vũ tâm tình rất ưu thương, bởi vì nam nhân kia. Nhất Thần tâm tình cũng đồng dạng ưu thương, là bởi vì Bùi Vũ. Hắn không hy vọng nhìn thấy Bùi Vũ lộ ra loại vẻ mặt này, hắn chỉ hy vọng y luôn vui vẻ, nhưng mà tươi cười tối hôm qua cũng không còn xuất hiện qua.
Tân niên này qua thực nặng nề, Gia Hải bị Bùi Vũ đuổi sang Mĩ quốc, bồi lão gia tử đón năm mới, quản gia lâm thời có việc đi Nhật Bản, người hầu hơn phân nửa đều về nhà, toàn bộ đại viện Viên gia so với bình thường càng có vẻ lạnh lùng. Trong nhà chỉ dựa theo truyền thống treo câu đối xuân mà thôi, không có tụ hội, không có âm thanh pháo nổ. Đến buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bui-vu/2254268/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.