Chương trước
Chương sau
Trình Hiểu mới vừa đặt người lên giường, còn chưa kịp nằm thẳng lưng thì bàn tay của Lam đã duỗi từ dưới vạt áo vào, đầu ngón tay hơi thô ráp lướt qua làn da nhẵn mịn, xúc cảm từ những đầu dây thần kinh truyền lại khiến cậu không ngừng run rẩy.

Nơi đầu tiên bàn tay Lam ngừng lại vẫn là vùng bụng bằng phẳng của Trình Hiểu, anh khẽ ấn rồi quan sát vẻ mặt cậu, sau khi thấy mọi thứ đều có vẻ bình thường, dường như anh đã thở phào nhẹ nhõm, Lam cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đang hé mở vì kinh ngạc của người dưới thân.

Giống như muốn hòa tan người bạn đời của mình vào trong máu thịt, Lam liên tục lặp đi lặp lại hành động liếm mút mạnh mẽ, kịch liệt đến mức khiến cơ thể của Trình Hiểu đỡ lấy vai anh một cách vô thức, sau đó yếu ớt đẩy nhẹ thì anh mới buông cậu ra để cậu có thể lấy lại hơi thở.

Phản ứng đầu tiên của Trình Hiểu là nhìn về phía cửa sổ, vẫn còn đang ban ngày ban mặt, cửa sổ thì mở lớn chưa đóng, thật là quá sức đồi phong bại tục!

Lam thấy bạn đời nhà mình có chút bồn chồn, liền cắn lỗ tai thì thầm giải thích, thì ra sau khi phát hiện tung tích của người Uy Nhĩ, Lẫm và Khí đã bị đưa đến đại điện ở cùng một chỗ với nhóm ấu tể chưa có kinh nghiệm thực chiến để tiến hành huấn luyện tập trung.

Theo như cách nói của Tề Quân là, cho dù dị tộc không sợ chết, vì chiến đấu mà sống, thì cũng không thể tự dưng đi nộp mạng, mặc dù bây giờ 'lâm trận mới mài gươm' nhưng ai có thể đảm bảo không có kỳ tích xảy ra, cần gì phải vội vàng trong chốc lát, nhóm dị tộc trưởng thành vẫn chưa bận bịu đến mức không rút ra được chút ít thời gian để gia tăng xác suất sống sót cho ấu tể.

Trình Hiểu khẽ nheo mắt lại, định tìm một lý do để giãy ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo âu của Lam, lòng cậu lại trở nên mềm nhũn.

Là vì anh đang lo lắng cho cơ thể của mình sao...

Tuy nhiên cái phương pháp đưa chất lỏng vào cơ thể để tăng cường hoạt tính của tế bào này khiến người thường như cậu thật khó mà tiếp thu nổi.

Dù đã ở với nhau khá lâu, nhưng Trình Hiểu vẫn chưa cảm thấy quá thích ứng với việc hấp thu những chất lỏng kia.

Sau khi thấy mí mắt Trình Hiểu khẽ hạ xuống, Lam vuốt nhẹ lên gò má tuấn tú của đối phương rồi dừng lại, anh đứng dậy đóng kỹ cửa sổ, đồng thời còn cẩn thận kéo chặt rèm.

Bởi vì khi xây dựng đã cân nhắc đến vấn đề thông gió, nên nhà của họ tương đối mát mẻ, so với sự chênh lệch nhiệt độ cực lớn giữa ngày và đêm ở bên ngoài, thì có thể nói chỗ này 'đông ấm hạ mát', không khí khá thích hợp để sinh sống.

Tuy rằng biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng Trình Hiểu vẫn âm thầm nhếch mép trong bóng tối, dù là kiếp vạn năm bị đè thì cậu vẫn luôn có chút không thích ứng nỗi.

Trình Hiểu định mặc cả thử xem sao: "... Anh có gì muốn hỏi em không?"

Lúc nãy cậu đã trực tiếp xông lên, một đao bắt được tên mặc áo choàng đen kia, vậy mà Lam không hề tò mò, không hề kinh ngạc, không cảm thấy trong nháy mắt thế giới trở nên phi khoa học sao, ít nhất thì anh cũng nên hỏi thăm xem tại sao cậu lại phát hiện ra trạng thái cơ thể của tên kia thay đổi chứ.

Lam khẽ gật đầu: "Không sao, đợi lát nữa đã".

Anh ấy nói vậy là có ý gì ấy nhở? Trình Hiểu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị dị tộc lật úp xuống, sau một lúc dịu dàng an ủi, anh liền từ sau lưng nương theo chất nhờn lập tức đâm vào chỗ sâu nhất.

"Ưm!" Trình Hiểu dù đã cắn chặt răng nhưng vẫn mất khống chế mà rên lên.

Lam hôn trấn an lên gáy đối phương, rồi anh hôn dọc theo cơ thể cậu, lưu lại một ít dấu vết trên làn da mịn màng.

Đối với dị tộc mà nói, lượng thể lực tiêu hao cho loại vận động trên giường này hình như chẳng đáng là bao.

"... Đủ rồi". Trình Hiểu thở hổn hển, nhỏ giọng nói.

'Gần hơn cả trăm lần rồi đó trời, ông đây mà có ý định tìm đến cái chết thì cũng không muốn chết bằng cách này đâu'.

Nghe vậy, Lam cẩn thận đổi một tư thế khác, ôm Trình Hiểu vào trong lòng, chặn lại đôi môi mỏng nhạt màu đang hé mở, thỉnh thoảng lại phát ra một chút âm thanh kia.

"A..." Cả cơ thể cậu khẽ run, dường như đã sắp lên đến đỉnh.

Lam dừng lại động tác, nhìn chăm chú về phía người bạn đời nhà mình.

Trình Hiểu khó chịu khẽ vặn vẹo chiếc eo săn chắc, cậu bỗng dưng có một dự cảm rất xấu.

"Loại năng lượng đó là gì?" Giọng nói của Lam trầm thấp, dễ nghe, nhưng khi vào tai Trình Hiểu thì lại trở nên khó nghe vô cùng.

Lúc nãy kiên quyết một mực không chịu đặt câu hỏi, thì ra là chờ đến giờ phút này!

Căm hận trợn mắt trừng anh, mặc dù ông đây không phải là người ở trên, nhưng cái cảm giác lên không lên xuống không xuống kiểu này thì làm sao mà thoải mái cho được.

"Hả?" Lam khẽ nhấc cơ thể Trình Hiểu lên một chút.

Chỉ trong chớp mắt cậu cảm thấy như có một luồng điện đầy kích thích chạy xuyên toàn thân, khiến eo cậu xém chút thì mềm nhũn cả ra.

"... Đó là dị năng". Cuối cùng thì cũng nói ra khỏi miệng, lúc này Trình Hiểu không cảm thấy áp lực như mình nghĩ, giống như cục đá lớn mắc kẹt trong lòng vừa rơi xuống đất, tâm trạng của cậu bỗng trở nên thoải mái hơn, đây căn bản là hành động 'thêm dầu vào lửa' mà.

"Chính là loại năng lực giống như em". Lam khẳng định, không hề có chút ngờ vực nào, ánh mắt anh giống hệt bầu trời sao thăm thẳm, nhìn thẳng vào đáy lòng cậu.

"Em cũng chưa xác định được, nhưng hẳn là vậy, đây có thể là thành quả của cha em năm đó". Trình Hiểu cũng chả thèm giữ kẽ, cậu không định chơi cái trò úp úp mở mở, nói một nửa rồi thôi, hiện tại, một giây một phút cũng đều vô cùng quan trọng, thế nên Trình Hiểu liền dứt khoát kể cho anh nghe về phỏng đoán của mình, cùng với một số những lý giải của bản thân về nguyên nhân hình thành dị năng.

"Nó có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của em không?" Giọng nói của Lam lạnh lùng, nhưng vẫn nghe ra được một ít sự lo âu trong đó.

Trình Hiểu không ngờ rằng vấn đề đầu tiên Lam quan tâm sau khi biết được đại khái tình hình về dị năng lại là chuyện này, cậu nhịn không được hơi cong khóe môi, khẽ cười nói: "Cường hóa cơ thể, dịch chuyển không gian, cải tạo đất... Em sợ rằng sức mạnh của nó còn vượt xa dự đoán của mình, còn tác dụng phụ thì đến nay em vẫn chưa phát hiện ra."

Thật ra khoảng cách về mặt thời gian giữa các lần sử dụng cũng có thể xem là một tác dụng phụ, nhưng loại dị năng có thể thay đổi cả cơ thể như vậy thì làm gì có chuyện cho không, từ trước đến nay cậu vẫn luôn nghĩ rằng trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, tình cảm của Lam giành cho cậu cũng vậy thôi, đâu phải vừa gặp liền yêu.

Mà tình cảm đó được hình thành từ quá trình chung sống sớm chiều lâu dài, góp nhặt mỗi ngày, từng chút từng chút một thay đổi ấn tượng cực kỳ tồi tệ của bản thân ngày trước, hóa giải những mâu thuẫn.

"... Sau này mỗi lần sử dụng em nhớ cẩn thận". Lam nghe giọng nói điềm tĩnh của Trình Hiểu, biết rằng trước mắt chưa có gì đáng ngại thì âm thầm thở phào.

"... Ừm, em tự có chừng mực". Trình Hiểu khẽ cười, Lam trái lại chưa hề cấm cậu dùng dị năng, điều này rất hợp với ý Trình Hiểu, vì việc không sử dụng nó khá là phi thực tế, biện pháp ngu xuẩn nhất chính là niêm phong sức mạnh thay vì nắm giữ nó trong tay.

Không có ổ khóa nào là vĩnh viễn, đó chẳng qua chỉ là một cách để trì hoãn nguy hiểm mà thôi.

Trình Hiểu rất hài lòng khi thấy ánh mắt thoải mái, vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không xuất hiện một chút u ám nào của Lam, suy cho cùng xét về công hay tư, thì dù có là bạn chí cốt của nhau cũng rất khó mà kiềm chế lòng tham đối với loại năng lực nghịch thiên như vậy.

Không nói đến vấn đề Lam có thể lợi dụng điều này để thỏa mãn ham muốn cá nhân, chụp lên đầu cậu chiếc mũ "tạo phúc cho dân chúng, chung tay xây dựng một tương lai tốt đẹp vì nhân loại", thì cũng khó tránh khỏi việc anh sẽ yêu cầu cậu phải ngoan ngoãn phục tùng giai cấp quản lý, mỗi một giây mỗi một phút đều cống hiến toàn bộ sức lực vì công việc chung.

"Đừng sợ," dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Trình Hiểu, Lam nhẹ cắn lên lồng ngực cậu: "Tôi sẽ không ép buộc em."

Trước đây Trình Hiểu vẫn luôn một mực giấu giếm chính là vì không muốn bại lộ sức mạnh của bản thân trước mặt mọi người quá sớm, bây giờ nghe Lam nói thẳng như vậy, cậu yên tâm hơn rất nhiều.

Trình Hiểu xoay người ôm lấy bạn đời nhà mình, cậu cảm thấy nhất định phải đền bù thật tốt cho đối phương, tội nghiệp người đàn ông giương mắt nhìn bản thân bị lừa gạt lâu như vậy, mặc dù Lam không hỏi nhiều, nhưng sự lo âu dưới đáy mắt chẳng thể nào giấu được cậu.

"Sao anh còn chưa tiếp tục?!" Lời ngoài miệng thì thế, nhưng chuyện cần hỏi đã hỏi rồi, làm người nên phúc hậu một chút, làm dị tộc đương nhiên cũng như vậy.

Lam cảm thấy hôm nay Trình Hiểu có vẻ hơi nhiệt tình, anh khẽ cười sau đó tiếp tục sự nghiệp vĩ đại trên giường của mình.

Nhóm lính gác đã dựa theo sắp xếp của Trình Hiểu, ném tên thanh niên mặc áo choàng đen vào nhà giam, nhốt chung một chỗ với Minh đại nhân, sau khi khóa chặt cửa, mỗi người đều tự mình trở về với cương vị công tác.

Hắn nằm sõng soài trên nền đất không hề nhúc nhích, tựa như một người đã chết vậy, tốp lính tuần tra cũng chả thèm quan tâm chỉ đi qua kiểm tra theo thông lệ rồi đến phòng giam kế tiếp.

Mãi đến lúc nửa đêm người nằm trên đất mới khẽ nhúc nhích một cái, dùng cánh tay còn nguyên vẹn chống người lên, từ từ bò dậy.

Chỉ có một chút ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào căn phòng giam tối đen từ khe cửa sổ, thế nhưng điều này không hề cản trở hắn thấy được tên dị tộc đang co rúc bên góc tường.

"Minh?!" Ánh mắt tên thanh niên sáng lên, nhanh chóng đi đến bên cạnh người kia, 'may mắn, hắn đã thắng cược, quả nhiên Minh chưa chết, lại nói người bạn đời mà hắn ngàn chọn vạn tuyển làm sao có thể là người bình thường được, dù có vấp ngã đôi lần nhưng anh ấy nhất định sẽ trở thành một nhân tài kiệt xuất, đứng trên đỉnh vinh quang, mạch phát triển trong tiểu thuyết và ti vi chẳng phải đều như vậy hay sao'.

'Sau đó người đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn với anh ấy là mình đây dĩ nhiên sẽ có vị trí dưới một người, trên vạn người, trở thành người bạn đời duy nhất được anh ấy đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương, cưng chiều'.

Gương mặt Minh từ từ trở nên rõ ràng dưới ánh trăng bàng bạc.

"A a a a a!"

Tên dị tộc bị đánh thức, cố gắng mở một mắt ra liếc nhìn người đang gào lên như "quỷ khóc sói tru" bên cạnh, 'người mới sao? Hình như có hơi quen mắt'.

'Chẳng lẽ nó được đưa vào đây để thỏa mãn mình, đám binh lính này xem ra cũng tâm lý đấy.'

Minh nghĩ vậy nhưng vẫn hơi nghi ngờ, 'không nói đến Lam, ngay cả Táp cũng không phải người biết sử dụng chiêu này, việc người Uy Nhĩ tiến quân đang tạo ra áp lực cực lớn đối với đội quân của dị tộc, chắc rằng hiện tại đã xuất hiện không ít thương vong rồi nên mới sử dụng cách này để lấy lòng gã, tuy nhiên đây mới chỉ là bước đầu của bọn chúng mà thôi'.

'Mượn gã để thỏa thuận với người Uy Nhĩ, kéo dài thời gian mới là mục đích cuối cùng của chúng...' Minh cong cong khóe môi, 'gã dùng đầu ngón chân cũng đoán được đám dị tộc kia không dám đụng vào mình lúc này, nếu không thì chắc não đã úng nước cả rồi!'

'Chỉ là một tên nhân loại hử? Hừ, ít nhất cũng phải lột sạch Lam, trói lại đưa đến trước mặt gã, sau đó bắt cậu ta quỳ xuống liếm tới khi nào gã thỏa mãn, đồng thời còn phải chuẩn bị đầy đủ các loại đồ chơi để gã sảng khoái một tý, thì may ra gã mới có tâm trạng để thương lượng những chuyện khác'.

'Tố chất thân thể của dị tộc từ trước đến nay đều rất tốt, gã chỉ cần uống chút thuốc, thì việc chơi ba ngày hai đêm không ngừng nghỉ không phải là không thể'.

Nhìn thấy gương mặt máu thịt lẫn lộn, các bộ phận vặn vẹo cực kỳ kinh khủng, cùng với sự tà ác đột nhiên xuất hiện dưới đáy mắt của dị tộc, tên thanh niên nhịn không được phải lùi về sau vài bước, tựa lưng vào vách tường, gào thét chói tai hai từ "cứu mạng".

"Im miệng!"

Minh không vui lên tiếng, trợn mắt nhìn tên nhân loại một cách hung tợn, 'dám cắt ngang mạch suy nghĩ của ông đây, chỉ thiếu chút nữa thôi là được thư thái rồi'.

'Chặc chặc, chỉ mới nghĩ thôi đã thấy hưng phấn, đó chính là Lam đấy - một trong những vị tướng kiệt xuất nhất trong lịch sử dị tộc, đồng thời cũng là người có khoảng cách gần nhất với vị trí tổng chỉ huy hiện nay'.

'Đè tổng chỉ huy quân đội dưới thân, nghe tiếng kêu khóc không ngừng của cậu ta...'

Tên thanh niên kia phát hiện, không biết gã dị tộc nghĩ đến điều gì mà nước miếng không ngừng chảy xuống, hắn âm thầm ghét bỏ trong lòng, sau đó từ từ lấy lại bình tĩnh, cẩn thận quan sát đối phương thì thấy gã bị xích trên tường, chiếc xích thoạt nhìn còn vô cùng chắc chắn.

"Xí! Chỉ là một tên tử tù còn dám lớn tiếng gây ồn ào? Mày không muốn sống nữa chứ gì!" Hắn thầm nghĩ, 'bản thân nhất định không thể tỏ ra sợ hãi', vì vậy liền lấy hết dũng khí giả vờ lạnh nhạt, tiến lên đá một cú, miệng không ngừng mắng chửi.

Minh bất ngờ không kịp đề phòng, đành phải giãy giụa né tránh, kéo theo tiếng xiềng xích vang lên: "Tên nhân loại chó chết, sao mày dám ra tay với tao hả?!"

'Sao bọn chúng lại dám đưa một kẻ chưa được chỉ bảo đàng hoàng đến đây để hầu hạ gã chứ, với bộ dạng bây giờ thì gã làm sao có thể hưởng thụ khoái cảm trong quá trình dạy dỗ được, cái đám dị tộc kia cũng chẳng biết cân nhắc cho chu đáo vào'.

"Người đâu? Bọn chết tiệt kia mau đến đây!" Minh kêu lên một cách giận dữ: "Bọn mày có biết cách làm việc không vậy hả, đây là thái độ bọn mày dùng để cầu xin tao sao, còn không mau rửa sạch Lam dâng lên cho tao, chẳng lẽ bọn mày định trở thành thức ăn của người Uy Nhĩ hết hả?!"

Tên thanh niên nghe vậy, không kiềm chế được mà khẽ cười nhạo Minh: "Ban nãy xém chút còn dọa tao sợ chết khiếp, hóa ra chỉ là một tên điên bị bệnh ảo tưởng, Lam? Mày mơ hả con, đó chính là sủng nô của Minh nhà tao, mày không có cửa đâu con ạ, tắm một cái rồi đi ngủ đi".

Vừa dứt lời, hắn còn cố ý dán mắt vào đáy quần đối phương một lúc lâu, 'mới nãy hắn rõ ràng cảm thấy gã rất hưng phấn, nhưng khi nói những lời kia thì nơi đó lại không có chút động tĩnh nào, hắn lại chả phải đồ ngốc, nhìn thương thế của gã liền có thể suy đoán được nguyên nhân', nghĩ vậy hắn lại tiếp tục cười nhạo: "Hơn nữa, mày ngay cả muốn cũng chả làm được gì đi, ha ha ha, còn bày đặt ảo tưởng, ha ha ha, buồn cười chết tao!"

"... Đ*t!" Minh cực kỳ tức giận, làm sao gã có thể nhịn được khi bị một tên nhân loại tầm thường sỉ nhục như thế: "Mày là ai?! Mày có biết tao chính là Tổng chỉ huy quân đội tương lai - Minh đại nhân, mày dám nói những lời ngông cuồng như vậy, coi chừng ngay cả cái mạng cũng không còn!"

"Cái gì?" Tên thanh niên đột nhiên im bặt, vẻ mặt khó tin tiến về phía trước, hắn cẩn thận quan sát dị tộc thêm lần nữa, đôi mắt không hoàn chỉnh, mũi miệng lẫn lộn không biết đâu là đâu, gò má nghiêng lệch, cả gương mặt nhìn chẳng khác gì đống thịt nát, ngay cả thứ mùi trên người gã cũng khiến người khác muốn nôn mửa.

"Mày nói mày là... Minh?"

"Lời thừa!"

"Hừ!" Tên thanh niên tức giận phản bác: "Minh nhà tao là một vị tướng quân hiên ngang mạnh mẽ, oai phong lẫm liệt, một tên dị tộc xấu xí như mày là cái thá gì mà đòi sánh ngang với anh ấy".

Lần này Minh cảm thấy hơi ngờ ngợ, gã híp mắt lại, sau khi đánh giá tên nhân loại kia một lúc lâu, gã trở nên vô cùng kinh ngạc: "Là em!"

Hai người trố mắt nhìn nhau một lúc, rồi ngồi xuống cùng nhau trao đổi thông tin.

"Em... tại sao em lại bị bắt đến đây, nhóm người Uy Nhĩ kia đâu, tại sao họ không tới cứu chúng ta?" Minh thấy tên thanh niên ấp úng một chập vẫn không nói được gì, liền nghĩ rằng hắn nhất định đã không sử dụng dị năng một cách đàng hoàng, gây ra rắc rối ở thời điểm quan trọng, khiến người Uy Nhĩ tức giận, nên lập tức mở miệng quát ầm lên: "Nói, có phải cậu lại trêu chọc gì bọn họ phải không, tôi đã bảo cậu là phải biết khiêm tốn một chút, chỉ một thân một mình mà còn định lật trời chắc!"

'Gã vốn nghĩ rằng tên nhân loại này còn có giá trị lợi dụng, mục tiêu chính là phân tích được thứ gọi là dị năng kia, đến lúc gã thành công, có các loại thiết bị trong tay, thì sẽ ném hắn vào phòng thí nghiệm, nghiên cứu triệt để từ đầu đến chân, nếu có thể thì sẽ cướp lấy phần dị năng đó để bản thân sử dụng'.

Tên thanh niên vốn đang không biết nói sao về chuyện người Uy Nhĩ bại trận, nhưng tự dưng lại bị mắng nên hắn liền cứng đầu cứng cổ cãi lại: "Tôi đã làm gì sai, là do đám dị tộc đó không biết dùng cách gì mà khiến cho khả năng phục hồi của người Uy Nhĩ biến mất!"

"Cậu nói gì, không thể nào..." Minh khựng người lại rồi im lặng, 'gã cần phải suy nghĩ cẩn thận lại mọi việc, đến tột cùng thì gã đã sơ xuất ở chỗ nào'.

Thấy Minh im lặng, không nói gì thêm, tên thanh niên liền giận dữ chỉ mũi gã: "Còn dám mắng tôi, anh cũng không biết nhìn lại bản thân đi, với cái đức hạnh này ấy hả, xấu xí chết đi được, đến cả tôi còn không muốn nhìn thấy anh nữa đây này, tất cả đều do anh tự tìm đường chết mà ra!"

Lại nhớ đến nhóm dị tộc mình nhìn thấy lúc trước, dù là cái người tên Táp, hay Lam thì đều có bộ dáng "nhân trung long phượng" (rồng phượng trong biển người),hào hoa phong nhã, ngay cả giọng nói cũng vô cùng hấp dẫn...

'Chặc chặc, nếu sớm biết Minh đã tàn tạ thành ra như thế, thì lúc đó hắn đã tỏ ra yếu đuối, phục tùng một chút để lưu lại ấn tượng tốt cho bản thân, tương lai khi hắn bộc lộ ra dị năng của mình, thì kiểu gì đám dị tộc đó chả xếp hàng theo đuổi, nhân cơ hội ấy mà thừa thắng xông lên thì hắn lại chả kiếm được thêm vài tên bạn đời để hưởng thụ'.

"Không muốn nhìn thấy tao... Mày dựa vào cái gì chứ?!" Minh kinh ngạc đến ngây người trước những lời tên thanh niên nói, chẳng lẽ hắn cảm thấy bản thân có thể quyến rũ được Lam chắc, chỉ bằng cái mã ngoài này á: "Mày ngay cả Trình Hiểu còn không bằng!"

'Chính xác là còn không bằng dáng dấp thoải mái của tên nhân loại bên cạnh Lam'.

"Trình Hiểu? Nó là cái thá gì, ngay cả cha của hắn còn chết trên tay tao đây!" Tên thanh niên thấy Minh khen ngợi một nhân loại khác ngay trước mặt mình, thì ngay lập tức liền bị oán hận nhấn chìm, 'gã dám nói như vậy, hắn mà không bằng cái tên ăn chơi đó á?!'

"Mày giết cha của nó?" Hình như Minh vẫn chưa biết chuyện này, nhưng gã cũng chả có hứng thú lắm: "Vậy thì sao chứ, cũng chả nói lên được điều gì".

"Hừ, không sợ mày biết, tao có dị năng chính là nhờ lấy được thuốc do cha Trình Hiểu nghiên cứu chế tạo ra". Tên thanh niên ra vẻ tùy ý, kiêu căng, ngạo mạn nói: "Nếu tao không âm thầm dụ ông ta đến khu đất tập trung đàn thú dữ, khiến ông ta bị thương nặng thì ông ta nào có dễ chết đến thế, lỡ như sau này ông ta lại chế tạo ra nhiều viên thuốc khác thì tao đâu còn là người duy nhất có dị năng nữa?"

"Tao đương nhiên biết cái gì có nhiều sẽ không còn đáng giá nữa". Tên thanh niên bĩu môi, ra chiều tiếc hận lắm: "Thật ra tao cũng không ngờ dùng sự an nguy của con trai lão, lại khiến lão dễ dàng mắc câu như vậy, thật là vô cùng bất ngờ a."

"Đừng ở đó mà nói nhảm nữa, một mình mày có dị năng thì đủ cmn dùng chắc?!" Minh đột nhiên nghĩ, có lẽ bản thân gã cũng có thể uống loại thuốc kia để có được dị năng, vì vậy gã càng thêm ghét cay ghét đắng tên thanh niên, 'giết làm gì, nếu biết đường đem lão ta nhốt lại thì với thủ đoạn của gã, còn sợ lão ta không ngoan ngoãn phục vụ sao'.

"Mày còn dám trách tao?" Tên thanh niên cảm thấy Minh đã thay đổi, thật sự không thể thông não được nữa, công lao của hắn từ trước đến nay vào miệng gã liền hóa thành tội lỗi.

"Haiz, tại sao người tao nhặt được ngay từ đầu không phải là Trình Hiểu nhỉ". Minh bỗng dưng cảm thấy nếu mình có được nhân loại kia thì còn sợ Lam không nghe lời sao, 'mặc dù nó không có dị năng nhưng cái tên trước mặt này cũng chả hữu dụng hơn là bao, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, còn không bằng cái tên Trình Hiểu - nghe đồn là một người có tư chất trời cho, cùng với những cống hiến xuất sắc'.

"Mày... mày!" Tên thanh niên nhớ đến cánh tay phải bị chém đứt của mình, lửa giận bùng phát: "Tao đi, mày đừng có mà cầu xin tao!"

"Đi?" Minh cười lạnh: "Mày định đi đâu, đều là tù nhân như nhau cả thôi, chả lẽ mày có thể mọc cánh".

Tên thanh niên khinh thường gã dị tộc đã không còn bất cứ giá trị lợi dụng nào như Minh, hắn nghiêng đầu qua, lững thững đi về phía cửa sổ, đưa hai tay ra trước, dùng khẩu hình miệng nói với Minh: "Hẹn gặp lại".

Thân thể hắn bỗng dưng biến mất trước mặt Minh.

Gã trợn mắt há mồm, tê liệt ngã xuống đất, di chuyển trong chớp mắt, 'tên nhân loại đó vậy mà biến dịch chuyển không gian... Hắn, hắn dám không mang gã theo?!'

Tên thanh niên vừa mở mắt ra liền âm thầm vui vẻ vì xung quanh mình đều là cây cối rậm rạp, 'tốt quá', hắn lẩm bẩm: "Mặc dù vừa mới 12 tiếng đã tiếp tục sử dụng dị năng sẽ khiến bản thân cần đến hai tháng để ổn định lại, nhưng ít ra mình vẫn còn sống rời khỏi đó, chứ nếu phải ở chung với tên dị tộc kia thì sợ là mình lại lỡ miệng nói ra càng nhiều bí mật".

Nghĩ đến tâm tư kín đáo của Minh, tên thanh niên cảm thấy mình không thể quá mạo hiểm, dù sao sức mạnh của dị tộc không hề tầm thường, nếu bị khống chế thì với bản lĩnh của hắn không thể thắng được Minh, đến lúc đó có muốn thoát cũng thoát không được.

"Trình Hiểu!" Nhớ đến cái tên này, hắn lấy từ trong ngực ra một viên "bích hồng thảo" (cỏ xanh đỏ),quyết định trước khi rời khỏi đây sẽ dạy cho đám dị tộc kia một bài học sâu sắc, chỉ cần hắn thả viên thuốc này xuống nguồn nước gần đây cũng có thể khiến cho một đống người trúng độc bỏ mạng.

Nhóm dị tộc bận bịu việc cứu người tự nhiên sẽ không còn tâm trí để truy bắt hắn nữa, sau đó, chỉ cần chạy đến căn cứ của người Uy Nhĩ, chờ hai tháng bình ổn dị năng qua đi.

Quyết định xong kế hoạch, hắn liền cẩn thận đi về phía trước, dọc theo đường đi đều nhìn đông nhìn tây, hắn cảm thấy khu rừng này quá mức yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng côn trùng cũng không có.

"Hừ, Trình Hiểu ơi Trình Hiểu, Minh thế mà lại khen ngợi mày đấy, mày đúng là kẻ đáng chết!" Hắn lầm bà lầm bầm một cách hung tợn như để tiếp thêm can đảm cho bản thân.

"... Vậy sao". Một thanh âm lạnh lẽo đột ngột vang lên.

"Ai?!" Tên thanh niên trợn tròn mắt, nhìn về một phía.

Trình Hiểu xuất hiện từ trong bóng râm của một cây đại thụ, nét mặt cậu vô cùng bình thản.

"Là mày, tại sao mày..."

"Tại sao tao lại biết mày ở đây?" Trình Hiểu tiếp lời, từ từ đến gần: "Bởi vì tao cũng giống như mày".

Hai người sở hữu dị năng ở cùng một chỗ nhất định sẽ có tác động ảnh hưởng lẫn nhau, từ sau khi màn đêm bắt đầu bao trùm, Trình Hiểu đã đứng bên ngoài phòng giam nghe lén cuộc đối thoại của cả hai.

'Nếu miễn cưỡng sử dụng dị năng trong vòng 12 tiếng thì phải ổn định dị năng hai tháng sao', Trình Hiểu âm thầm ghi nhớ điều này, 'cậu đã từng thử ép buộc sử dụng nhưng chỉ cần ổn định tầm một tuần, xem như gấp đôi thời gian bình thường mà thôi'.

'Thì ra tình hình dị năng của mỗi người sẽ có chỗ khác nhau'.

"Mày nói vậy là sao, mày giống tao cái quái gì?" Tên thanh niên nhìn Trình Hiểu một cách đầy nghi ngờ, nhưng bỗng dưng nhớ lại chuyện lúc trước, viên thuốc màu xanh biếc kia... 'Đúng rồi, chẳng lẽ viên thuốc hắn đưa cho Trình Hiểu cũng có màu như vậy'.

Đã có thể tồn tại ở mạt thế thì đâu có ai là kẻ ngốc, tên thanh niên cảm thấy bản thân đã đoán đúng bảy tám phần: "Hừ, mày cũng may mắn đấy, xem ra sống không tệ, đều là người chung đường cả".

Nghĩ đến việc Trình Hiểu không hề biết nguyên nhân cái chết của cha mình, 'quả nhiên là thứ ngu xuẩn, nhưng xem ra đây lại là chuyện tốt với hắn, rất tiện để hắn khống chế'.

Vừa dứt lời, hắn liền đảo quanh tròng mắt, nặn ra một nụ cười, thoạt nhìn như rất hoan nghênh: "Ha ha, không đánh thì không quen biết, sao cậu không nói sớm, đã như vậy thì chúng ta liên thủ với nhau đi, đều là người sử dụng dị năng cả mà, kiểu gì không vô địch thiên hạ!"

Trình Hiểu chỉ cười cười, không hề lên tiếng.

Tên thanh niên đến gần, đưa tay ra như thể muốn ôm lấy vai Trình Hiểu: "Tôi thành thật xin lỗi vì những chuyện trước kia! Tôi nói thật lòng đấy, xin lỗi cậu rất nhiều".

"Thôi khỏi". Trình Hiểu nhàn nhạt lên tiếng, ra tay trong nháy mắt, cậu khống chế cánh tay cầm dao đang định đâm xuống của đối phương, sau đó vặn ngược lại.

Con dao đâm thẳng vào thái dương của tên thanh niên, một nhát toi mạng.

"Ý nghĩ thật sự của mày chính là không thể có hai người cùng sử dụng dị năng, phải không". Trình Hiểu ngồi xổm xuống, nói với tên thanh niên vẫn còn chút ý thức đang nằm dưới đất: "Đáng tiếc, tốc độ của mày chậm quá".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.