Chương trước
Chương sau
''Hung cầm'' giảm tốc độ lượn quanh mấy vòng, rồi vững vàng đáp xuống một sườn núi khá cao, sau khi Lam và Trình Hiểu bước xuống, nó liền đi đến chỗ đám anh em của nó.

Bầu không khí vô cùng căng thẳng, tiếng thì thầm của đám chim nhỏ đi rất nhiều, ba cọng lông dựng lên thật cao cũng khẽ hạ xuống, ánh mắt cảnh giác quan sát xung quanh, dường như đang đề phòng cái gì đó.

Dừng lại ở trung tâm trận chiến, luôn là một việc khiến người khác sợ hãi.

Người đáp xuống đầu tiên là Tề Quân, lúc này cậu ta đang đứng đưa lưng về phía Trình Hiểu, hai vai nhè nhẹ run lên, im lặng chẳng nói gì, thế nhưng cả người lại toát ra một loại hơi thở bi ai, nặng nề.

Hai tay Táp nắm chặt, đặt phía sau, dáng vẻ cao ngất như một thanh kiếm sắc bén, quanh thân tỏa ra sự phẫn nộ khó kiềm chế được.

Lý Nhiên đi vòng qua nhóm dị tộc đang cố gắng khắc chế tâm tình, ngồi xổm xuống, đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm đến khối nham thạch cách đó không xa, trên bề mặt là một mảng lớn tối màu, có thể nhận ra đó chính là máu bắn tới trong cuộc chiến, dưới nhiệt độ cao bị hong khô, lưu lại dấu vết...

Lam dẫn theo Trình Hiểu qua đó, để tránh việc cậu bị khí thế của nhóm dị tộc dọa sợ, anh bước lên trước, quan sát bốn phía, im lặng không lên tiếng, sắc mặt nhất thời tối sầm lại.

Trình Hiểu đi cách anh khá xa, nhưng vẫn có thể cảm nhận thấy sự rét lạnh trên người anh.

Khắp nơi rải rác các mảnh chân tay đứt gãy cùng máu thịt, giống hệt cảnh tượng mà người đã từng trải qua những cuộc chiến đẫm máu miêu tả, vô tình và lạnh lùng là hai chủ đề chính.

Trình Hiểu đi theo sau Lam, từ từ bước xuống sườn núi, toàn bộ chiến trường gần như không còn sự sống, chỉ có hai con ''phi cầm'' đang ăn thịt thối là khẽ ngừng lại... Có lẽ cuộc chiến vừa mới chấm dứt không lâu, sự rối loạn, sợ hãi do mãnh thú mang đến vẫn còn đó, chỉ là nhất thời, chưa tập trung lại mà thôi.

''Nếu như thông tin trong tài liệu là đúng, vậy nơi đây là vùng thuộc phạm vi xử lý của khu vực trung tâm.'' Lý Nhiên đánh giá vị trí xung quanh, nhớ lại những tin tức tình báo liên quan.

Tề Quân kiểm tra vài cái xác không đầu bị đâm đến nát bét, đè nén sự bi thương đến tột cùng trong lòng, từ từ mở miệng: ''Từ trang phục của họ có thể đoán, đây chính là quân cận vệ chịu sự quản lý của tổng chỉ huy.''

Mặc dù không ở cùng một quân đoàn, nhưng họ đều là quân sĩ cùng tộc, thậm chí có không ít người thân và anh em ở đó.

Những quân sĩ đã chết này... Là quân cận vệ mà cả bốn quân đoàn đều kiêng kỵ sao? Đáy mắt Trình Hiểu không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc, chẳng phải bọn họ nên canh giữ bên người tổng chỉ huy, tại sao lại chết thảm trên mảnh đất hoang tàn này...

Kẻ địch là ai, Trình Hiểu âm thầm suy nghĩ, dựa vào những thông tin hiện nay, chắc chắn không phải là nhân loại, quân tự do đang nằm trong tay Lý Nhiên, cũng không thể nào là thành viên của bốn quân đoàn... Hơn nữa, người có khả năng giết chết nhiều dị tộc trưởng thành như vậy, hẳn phải là một binh giỏi tướng mạnh được tuyển chọn kỹ càng.

Táp quét mắt quan sát miệng vết thương bằng phẳng kia, mặt trên vẫn còn dính đôi chút chất lỏng sềnh sệch, tỏa ra mùi hôi tanh.

''Là người Uy Nhĩ...'' Thanh âm của anh ta chẳng chút run rẩy, lại thốt lên tin tức khiến vô số người sợ vỡ mật, những tên đó, quả thật chính là ác ma từ vực sâu bò ra khiến người người căm phẫn.

''Làm sao có thể!'' Tề Quân cắm sâu chiến đao vào tảng đá bên cạnh, hẳn là muốn chém nát nó ra: ''Bọn chúng đã đuổi đến tận Trái đất.''

Trình Hiểu ngồi xổm xuống, nghiên cứu dịch thể màu xanh đậm kỳ lạ bên dưới, hình như chúng vẫn còn tiếp tục hoạt động, dù rất chậm, nhưng vẫn không ngừng ăn mòn vết thương, việc này đã giải thích nguyên nhân tại sao tay và chân của rất nhiều thi thể không tái sinh được.

''Cây đao của người Uy Nhĩ có thể phá hư khả năng tái sinh của tế bào, khiến vết thương của dị tộc không khép miệng được.'' Lý Nhiên ngồi xuống cạnh cậu, cẩn thận lấy ra một cái lọ nhỏ, bỏ một ít dịch thể màu xanh đậm đó vào.

Trước kia Táp đã kể cho anh nghe rất nhiều chuyện, trong đó có cả tộc người cao cấp này, cùng một số tình huống khác.

Có thể ép dị tộc đi đến tình trạng này, thì dù cả Trái đất liều mạng, cũng không thể may mắn tránh khỏi đại nạn sao... Trình Hiểu nheo mắt lại, cuộc chiến giữa hai tộc vẫn chưa kết thúc, nếu có một ngày dị tộc thất bại, thì tình hình của nhân loại sẽ càng thêm tệ hại.

Tề Quân nhìn về phía Lam, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ: ''Lam đại nhân, nếu cùng đường, chúng tôi sẽ hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của ngài.''


Thà liều mạng một phen, còn hơn là cứ trốn chết, nhất định phải nhanh chóng quyết định, bằng không tỷ lệ thương vong sẽ tăng nhanh, từ trước đến nay thủ đoạn của người Uy Nhĩ luôn luôn tàn bạo, hiếm khi cho con mồi có cơ hội giãy giụa.

''Bọn họ có thể tiêu diệt quân cận vệ ở đây, chỉ sợ không phải là trùng hợp.'' Táp suy tư một lát, đưa tay chỉ mấy con đường dùng để chạy trốn, tất cả gần như đều bị chặn lại: ''Hẳn là phục kích sẵn, có âm mưu từ trước.''

Lam thoáng rũ mi xuống, khẽ thở dài: ''Tìm nơi đặt chân gần đây, may mai tăng tốc, nhanh chóng đến khu vực trung ương.''

Anh xoay người đi về phía đám ''hung cầm'', giương mắt lên, tất cả đều là sát ý.

Táp và Tề Quân lập tức theo sau, vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng lạnh lẽo trong lòng, người có thể ra lệnh cho quân cận vệ chỉ có tổng chỉ huy đương nhiệm, nhất định vì mệnh lệnh của hắn mà quân cận vệ mới ra tay, nhưng cuối cùng là hắn muốn làm gì?!

Là do kế hoạch sai sót, điều tra không rõ ràng, hai vì lý do khác...

Nếu dị tộc lựa chọn chạy trốn lần thứ hai, vậy nhân loại biết sống sao, Lý Nhiên lắc đầu, không nên đem hy vọng đặt lên người dị tộc, dù có phải chiến đấu đến người cuối cùng, bọn họ cũng thề không chịu thua, quyết chiến đến cùng.

Lúc ba con chim không lồ hạ người xuống chờ nhóm người bước lên để cất cánh, thì bước chân Trình Hiểu khẽ ngừng, cậu hơi nghiêng người qua, quay đầu nhìn lại, di chuyển dị năng tập trung vào hai mắt.

''Mẫu phụ?'' Lẫm thấy Trình Hiểu ngừng bước, không khỏi nhỏ giọng kêu lên, ở đây sát khi quá nặng, vô cùng nguy hiểm, để phòng ngừa vạn nhất, mẫu phụ phải mau chóng rời khỏi đây mới được.

''... Chưa chết hết.'' Trình Hiểu xoa xoa đầu cậu nhóc, ánh mắt nhìn chằm chằm về một hướng, thản nhiên nói.

Vừa dứt lời, Trình Hiểu liền nhanh chóng đi tới trung tâm chiến trường, bước đến một hố cạn, trong đó có tầng tầng lớp lớp các thi thể, vết máu tối màu thậm chí đã lan đến dưới chân cậu.

''Chẳng lẽ có người còn sống?'' Vẻ mặt Lý Nhiên tràn đầy nghi ngờ, dị tộc vô cùng nhạy cảm với sự tồn tại của các thành viên, nhưng chẳng ai phát hiện ra, việc này không thích hợp, hay là Trình Hiểu nhìn nhầm rồi.

Bầu không khí nặng nề ở đây, rất dễ khiến con người xuất hiện những ảo giác không tài nào giải thích được, số ít các tân binh chưa có kinh nghiệm phong phú trên chiến trường, sau khi ra trận cũng hay gặp ác mộng, hai chuyện này tương tự như nhau.

Lý Nhiên nhanh chóng bước đến, thấy Trình Hiểu nhìn về phía hố cạn, liền định ngồi xuống lật những thi thể kia lên, để nhóm dị tộc đang kinh ngạc, nghi ngờ thoáng yên tâm.

Hai mắt Trình Hiểu khẽ híp, bỗng dưng kéo tay Lý Nhiên lại, còn sống, chưa chắc đã là dị tộc!

Lam nhảy tới, trực tiếp chắn trước mặt Trình Hiểu, không đợi anh ra tay, Táp và Tề Quân đã cầm chiến đao, xông đến.

Đống thi thể trong hố cạn đột nhiên khẽ động đậy, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, đã thấy một thanh 'cốt đao' đâm xuyên qua xác dị tộc, bất ngờ xuất hiện trên mặt đất, máu ở lưỡi đao trắng, bén nhọn kia hãy còn tươi, từ từ chảy xuôi xuống.

"Súc sinh!''

Tề Quân cầm chiến đao lao tới, trực tiếp đâm mạnh vào hố cạn, dòng máu tươi của đồng tộc bắn lên mặt cậu ta, theo ánh mắt đầy kiên nghị chảy xuống, không thể để tên này thoát ra, nếu không sẽ khó mà bảo vệ được hai nhân loại kia.

"Keng'' tiếng hai thanh đao kịch liệt va chạm vô cùng chói tai, có gì đó không đúng, lưỡi đao chẳng thể nào tiếp tục đâm xuống được... Con ngươi Tề Quân co lại, vừa định rút chiên đao lên, thì đã bị một lực cực mạnh hất bay.

Táp nhanh chóng xoay người nhảy lên, ở giữa không trung ôm lấy giống cái xém chút nữa thì đập vào tảng đá, với sức mạnh này, chắc chắn sẽ khiến cậu ta gãy xương sống.

Lam vừa định kéo Trình Hiểu qua, đem cậu đến nơi an toàn, thì bỗng dưng phát hiện người đã biến mất, Trình Hiểu trực tiếp rút đao ra, chém ngang về phía thanh 'cốt đao' nhuốm máu.

Thanh âm vừa vang lên thì đao đã gãy.

Đâm thẳng không được, thì chém ngang, suy nghĩ của Trình Hiểu vô cùng đơn giản, tiện thể thêm vào một ít dị năng để phụ trợ, cậu không tin là không thể chém gãy được nó.

Lý Nhiên trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm một màn khó có thể tin được này, thanh đao có thể hất bay một quân đoàn trưởng của dị tộc, lại dễ dàng bị chém gãy như thế?!

Trình Hiểu hờ hững tiếp tục chém xuống, thẳng đến khi thứ ở bên dưới đống thi thể không còn nhúc nhích, nửa thanh 'cốt đao' lúc nãy hoàn toàn lộ trên mặt đất.

Đột nhiên một đôi mắt rất dọa người xuất hiện, nước bọt tanh tưởi màu vàng không ngừng chảy ra từ cái miệng rộng hoác, bề ngoài của người Uy Nhĩ như vậy, hiển nhiên rất khó giành được ấn tượng tốt từ nhân loại.

Cậu đem thi thể đã bị chém nát bày ra trên đất, lần này thì thật sự chết sạch rồi...

''Tại sao cậu... làm được?'' Lý Nhiên đã hỏi ra tiếng lòng của nhóm dị tộc.

Trình Hiểu nhún vai, thật ra cậu chưa hề làm gì cả, chỉ là đã từng thấy lưỡi đao làm bằng xương này ở đời trước, khoan nói đến việc không cùng thời đại, giống loài khác nhau, nhưng nếu ngâm chiến đao vào dung dịch của vi khuẩn lam, thì có thể biến một thanh đao bằng xương vô cùng rắn chắc trở nên dễ vỡ.

Đây là kẻ địch phi khoa học duy nhất mà cậu gặp ở đời trước, để giết được nó, phải tốn hơn một ngàn lính đánh thuê tinh nhuệ, may mắn trong lúc vô ý tìm được loại thực vật ấy, nên họ mới thành công, hiện tại lại vinh hạnh gặp phải... Xem ra ''có duyên chuyển thế cũng gặp gỡ, vô duyên đối diện vẫn giết nhau'' nha.

Về phần tại sao Trình Hiểu có được ''vi khuẩn lam'', đương nhiên không phải vì cậu cất giữ riêng, mà là cậu dùng dị năng bắt chước các thành phần cấu tạo của nó, tạm thời biến những cây nấm thành ''vi khuẩn lam'', nhưng không thể kéo dài lâu, chỉ mới có một lát, mà thể lực của cậu đã giảm hết một nửa.

Nếu không phải vì muốn cho tên Uy Nhĩ này một kích trí mạng, thì cậu cũng chả định tùy tiện ra tay như vậy đâu, tất nhiên, hành vi nhân lúc kẻ địch bị thương, nhanh chóng chấm dứt tính mạng hắn, cũng là một trong các phương pháp giành thắng lợi mà lính đánh thuê tôn sùng.

Lam liếc mắt quan sát người bạn đời của mình, ánh mắt thâm thúy ấy làm cả người Trình Hiểu rờn rợn, nổi đầy da gà, chắc không phải Lam bỗng dưng bị kích thích đâu nhỉ... Dù sao tiếng xấu về người Uy Nhĩ vẫn còn đó, nghe đồn chỉ cần bị nhiễm loại độc này, thì dị tộc không thể nào hồi phục được, cậu không muốn để Lam và Lẫm đi mạo hiểm.

''Chắc là do độ mạnh yếu khi chém?'' Trình Hiểu lách khỏi đường nhìn đầy hứng thú của Lam, hướng về phía Lý Nhiên chớp chớp mắt.

''Đó không phải là trọng điểm..." Lý Nhiên đá đá tên Uy Nhĩ đã chết, dù là đao pháp hay lực độ đều hoàn mỹ không tỳ vết, thân thủ của Trình Hiểu thật sự do cậu tự luyện mà thành sao? Độ khó cũng quá cao rồi...

Táp đỡ Tề Quân đi tới, ánh mắt nhìn Trình Hiểu đã không còn giống trước kia. Người có bản lĩnh cao là một chuyện, có thiên phú về y dược tuyệt vời lại là một chuyện khác, mà chiến lực mạnh mẽ khiến người người kinh ngạc, thì không phải chỉ dùng một câu nói là có thể hình dung được.

Thậm chí, Tề Quân còn khẽ gật đầu với Trình Hiểu, có lẽ vì thấy mình không địch lại, đã thế còn bị đánh bay, khiến Trình Hiểu phải bất đắc dĩ ra tay, đây là do cậu ta chưa hoàn thành trách nhiệm, dù như thế nào, thì cậu ta cũng muốn nói lời cảm ơn với Trình Hiểu.

Trình Hiểu cười cười, vì không muốn làm ảnh hưởng đến hứng thú của mọi người, cậu giơ chiến đao lên, vẫy vẫy vài cái trên không, rồi cắm lại vào vỏ đao treo bên hông, vẻ mặt hờ hững, nghiêm túc nói: ''Loãng xương là một loại bệnh, phải trị.''

Lý Nhiên: ''..."

Nhóm dị tộc: ''..."

Táp nhặt lên nửa đoạn xương trắng nằm dưới đất, tránh những chỗ chất lỏng chảy ra, đầu nhón tay hơi dùng sức...

Răng rắc!

Lưỡi đao bằng xương phát ra tiếng rồi vỡ nát.

Tề Quân sửng sốt chớp mắt, nhịn không được cầm lấy những mẩu xương còn lại trên tay Táp, từng cái từng cái thí nghiệm, quả nhiên, vốn là thanh đao làm bằng xương vô cùng cứng rắn, bây giờ lại mỏng manh chẳng khác gì tờ giấy, chỉ cần hơi dùng sức là có thể bóp nát bấy.

Lý Nhiên trợn tròn mắt, lúc nãy, vào thời điểm Tề Quân bị hất bay, tình hình rõ ràng là khi đến phiên Trình Hiểu, thì tên Uy Nhĩ này nhất thời gặp biến chứng của bệnh loãng xương, còn là một người bị bệnh vô cùng nặng.

Lam dời ánh mắt sắc bén đi, nhẹ nhàng ôm lấy Trình Hiểu, xoay người leo lên thân chim, nhàn nhạt nói với mọi người: ''Trước tiên cứ tìm nơi ở tạm đã.''

Mùi máu tươi nồng đặc như thế này, rất dễ dẫn đến những con mãnh thú khổng lồ, bọn họ cũng không nhất thiết phải tiếp tục đứng đây.

Trong đó, một con chim lớn quắp lấy xác của tên Uy Nhĩ còn nằm trên đất, giương cánh bay cao, nhóm dị tộc nghĩ, dù chỉ là thi thể nhưng lại có không ít giá trị, cứ mang về để sau này tỉ mỉ nghiên cứu cũng không muộn...

Lam vẫn giống bình thường như thể chưa có gì xảy ra, không hề tiếp tục truy hỏi, Trình Hiểu thầm nghĩ, thế là cậu chả hề để ý đến việc bị Lam tiện tay đặt lên chỗ ngồi phía trước, rồi ôm vào lòng.

Nhưng chuyện dị năng, đoán chừng cũng không thể giấu giếm được lâu, theo như cậu suy đoán, nếu người Uy Nhĩ thật sự muốn tấn công quy mô lớn trong thời gian tới, thì việc tìm kiếm và gây trồng ''vi khuẩn lam'', phải nhanh chóng được đăng lên ''nhật trình'' (chương trình làm việc trong ngày).

''Lần sau đừng làm vậy nữa.'' Lam khẽ cúi đầu, tựa sát vào cổ Trình Hiểu, hơi thở nóng rực phả lên làn da nhẵn nhụi của cậu, thanh âm mang theo sự không ổn định.

Có trời mới biết, vào giây phút anh phát hiện mình không thể bắt lấy cậu, máu trong ngực gần như đông cứng lại, lúc anh phản ứng kịp, thì chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn đời của mình đánh về phía tên Uy Nhĩ kia, nếu không phải thấy ''đao xương'' bị chém gãy một cách đơn giản như thế, anh chỉ sợ một giây sau mình sẽ tiến vào trạng thái bùng nổ chiến lực.

Cũng may... Cậu bình yên vô sự, thậm chí còn tặng cho bọn anh không ít kinh ngạc và vui mừng, nhưng anh chẳng hề hi vọng cậu lại dấn thân vào nguy hiểm lần thứ hai như thế.

Trước khi mang thai, tuy rằng Trình Hiểu thường xuyên tranh cãi ầm ĩ, nhưng luôn âm thầm sợ hãi làm ổ ở trên giường, rất ít ra ngoài, Lam nghiêng đầu, hôn lên má cậu một cái, bây giờ tính cách Trình Hiểu thay đổi rất nhiều, thế mà lại khiến anh càng thêm lo lắng.

Anh hận lúc nào cũng có thể dán dính lấy cậu để bảo vệ cậu an toàn.

Trình Hiểu bị giọng nói nghiêm túc của dị tộc làm giật mình, đây là đang lo lắng cho cậu sao...

Khóe môi Trình Hiểu khẽ nhếch, cậu nhích lùi về sau, tuy rằng gió lạnh vẫn đang gào thét xung quanh, nhưng hơi ấm tỏa ra từ lồng ngực phía sau lưng khiến lòng cậu cảm thấy bình yên, quả thật cậu có chút lỗ mãng, nhưng nếu trở lại một lần nữa, cậu sẽ vẫn làm thế.

Đã là bầu bạn, thì nhất định phải bảo vệ và làm chỗ dựa cho nhau, thân là đàn ông, cậu không thể để đổi phương gánh vác toàn bộ trách nhiệm một mình, có thể cùng Lam sóng vai chiến đấu, chính là ước muốn của cậu.

Đêm xuống, bọn họ nghỉ ngơi tại một ốc đảo nhỏ, nhiệt độ buổi tối đột ngột giảm mạnh, sức gió cũng tăng lên gấp bội, dù là ''hung cầm'' cũng không thể giữ được thăng bằng dưới thời tiết kiểu này, thế nên họ quyết định tạm dừng lại để hồi sức và chỉnh đốn.

Bởi vì có phương tiện bay, nên thời gian đi lại cũng được rút đến mức ngắn nhất, một tháng đã là dư dả.

Trong lều, Trình Hiểu tắt công cụ chiếu sáng, tối nay Táp và Tề Quân sẽ thay phiên nhau gác đêm, Lý Nhiên đã dẫn Lẫm vào lều ngủ trước, bọn cậu mang theo ba lều vải, cứ hai người ở một cái, như vậy là đủ.

Sau khi Lam cho Trình Hiểu ăn xong, thì đi đến vũng nước nhỏ cách đó không xa rửa ráy thân thể, rồi bước vào trong lều.

Trình Hiểu - người bị ép ăn không biết bao nhiêu là thứ dẫn đến khó tiêu, đang ngồi xoa bụng, đêm này cậu đã ăn một đống thịt quay và hoa quả, gần đây hình như Lam rất thích nhồi nhét thức ăn cho cậu.

Lam vừa đi vào, liền thấy Trình Hiểu lười biếng nằm bên trong lều, tay vẫn đang làm động tác xoa bụng... Em ấy đang lo lắng cho sinh mệnh trong bụng mình sao?

Anh khẽ cong khóe môi, lộ ra ý cười khó thấy, sau khi lột sạch, liền lôi kéo cậu làm một ít vận động tiêu thực.

Tính toán thời gian, thai kỳ cũng đã ổn định, tức là có thể tiến hành mở rộng để chuẩn bị trước.

Lúc Trình Hiểu bị Lam chọc đến mức cả người mềm nhũn, thì anh khẽ cắn vành tai cậu, rồi dừng động tác: ''Chuyện ngày hôm nay là thế nào?''

Đừng có mà hỏi vào lúc này chứ? Trình Hiểu vô cùng giận dữ, từ bao giờ mà Lam học xấu như thế này hả trời!

Cậu hung hăng cắn lên hầu kết của đối phương, còn không quên dùng đầu lưỡi nhẹ liếm, nhanh chút đi.

Lam dường như phát ra những tiếng cười rất khẽ, một lát sau lại tiếp tục làm Trình Hiểu đến thoải mái.

Dám đùa cậu à... Trình Hiểu khinh thường, liếc nhìn tên đàn ông có gương mặt điển trai kia.

Lam đang tỏ ra vô cùng thỏa mãn, bỗng dưng như cười như không nhìn lại, ánh mắt sâu thẳm.

Trình Hiểu híp mắt lại, thở dài, sau đó nhàn nhạt lên tiếng: ''Là dung dịch được tạo ra từ ''vi khuẩn lam'', nó có tác dụng khiến một số thứ trở nên giòn và dễ vỡ, cho nên có thể khiến cho 'đao xương' của người Uy Nhĩ gãy nát.''

''Vi khuẩn lam...'' Những từ này luẩn quẩn trên môi Lam, trước đây anh đã từng nghe cậu nhắc đến, hình như là một loại thực vật cực kỳ hiếm lạ.

''Chúng thường sinh trưởng cùng với nấm, số lượng vô cùng thưa thớt, nhưng theo tôi cứ thử trồng xem sao.'' Trình Hiểu đưa ra ý kiến của mình, nếu chỉ tìm ở ngoài thiên nhiên, thì dù mấy trăm năm nữa cũng không thể gom đủ số lượng, chi bằng cứ thử gây trồng, biết đâu lại đạt được thành công ngoài mong đợi.

Lam khẽ gật đầu, chuyện này anh sẽ bàn bạc với Lý Nhiên, việc trồng trọt ở thành phố tự do phát triển rất thuận lợi, cũng nhờ vậy mà sự hợp tác giữa dị tộc và nhân loại tiến một bước lớn.

Anh nheo mắt, suy nghĩ một lát, đáy mắt xẹt qua một tia nghi ngờ, Lam vươn tay ôm chặt Trình Hiểu hơn, trầm giọng hỏi: ''Em biết được chuyện này từ bao giờ?''

Tới rồi, Trình Hiểu vắt hết đầu óc cũng nghĩ không ra, thân là một tên phá gia suốt ngày la cà trong một tòa thành nhỏ, làm sao có thể biết được cái nhược điểm bí mật khiến đất trời rung động, quỷ thần khiếp sợ này.

Báu vật gia truyền? Di ngôn của tổ tiên? Có năng lực tiên đoán? Là sứ giả của thần?

Những cái cớ không đáng tin này, có thể lừa được những khán giả xem truyền hình thích thể loại xuyên việt, nhưng với chỉ số thông minh của dị tộc thì quả thật độ khó quá cao.

Trình Hiểu vô cùng bình tĩnh: ''Tôi đoán.''

Lam khẽ dừng lại, hơi nhíu mày, độ cong của khóe môi khiến Trình Hiểu có chút kinh hãi, cậu xê dịch thân thể, nhưng ngay lập tức bị trấn áp mạnh mẽ.

''Đoán, ừ?'' Lam cười đến nguy hiểm.

Chỉ là suy đoán mà dám tự mình xông trận! Vẻ mặt của Lam lúc này là hình ảnh minh họa tốt nhất cho sự tức giận, Trình Hiểu âm thầm kêu khổ trong lòng.

Tuy rằng nhìn không ra việc Lam tin hay không tin, nhưng loại chuyện như dị năng này, ở ngoài vùng dã ngoại hoang vu không nên nhắc tới, tai vách mạch rừng, có trời mới biết sẽ có việc gì ngoài ý muốn xảy ra, đợi sau khi đến khu vực trung ương, giải quyết xong mọi vấn đề, lại nói cũng không muộn.

Lam không nói thêm gì nữa, trực tiếp đâm về phía trước.

Xem ra Lam chắc là không tin, người bị làm đến mức rên ra tiếng - Trình Hiểu tỏ ý, đây tuyệt đối là hành động trả thù nhỏ mọn nhất!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.