Việc ngoài ý muốn tối hôm qua cứ như vậy mà giải quyết êm đẹp, đội tuần tra thậm chí còn không tới tìm cậu thêm lần nào nữa, thế này cũng tốt… Trình Hiểu ngồi trong phòng, cẩn thận nhìn hai bàn tay của mình, ngón tay thon dài trắng nõn, có khá nhiều vết chai do cuộc sống khổ cực khi trước để lại, muốn sinh tồn thì phải trả giá, mặc dù cậu là một cậu ấm được nuông chiều từ bé, nhưng vẫn phải tự mình làm một số việc.
So sánh với bàn tay khô ráp, nứt nẻ của những người khác, đôi tay này của cậu đã xem như được chăm sóc rất tốt rồi.
Đêm qua, chỉ là tâm niệm khẽ động thôi… Trình Hiểu nhắm mắt lại, cố gắng nhớ tới cảm giác lúc đó.
Khi ấy, bởi vì đi đường tắt vào ban đêm, hơn nữa cái thân thể này của Trình Hiểu cũng khá suy nhược, nên đương nhiên cậu không dại gì cứ vậy mà đi… Phòng trước khỏi họa mới là tác phong của cậu, vì thế trước lúc ra khỏi cửa, Trình Hiểu đã cố ý giắt theo con dao mà lần trước Lam mua cho cậu.
Chẳng lẽ con dao đó là một vật thần kỳ? Hẳn là không phải, con dao đó được làm bằng gỗ, nhìn có vẻ khá bình thường, nó còn thua xa vũ khí mà Lam hay sử dụng, cho dù có là thần binh, thì cũng phải có vài phần khí thế và diện mạo mới đúng…
Trong đầu mình lúc ấy chỉ vừa nghĩ nếu bây giờ có máy ghi âm thì tốt rồi, có thể dùng nó để lật mặt vị bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bien-phe-vi-bao/2429748/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.