Ôn Như Ngọc chậm rãi đi đến gần, chăm chú nhìn Phó Kinh Hồng, khẽ mỉm cười.
– Phó huynh.
Phó Kinh Hồng nhìn Ôn Như Ngọc mặc một thân bạch y, trên mặt vải lại còn nhiều nếp nhăn nhúm, lộn xộn.
Trong lòng của y liền biết, nhất định là hắn đã nóng vội, gấp gáp mà chạy tới đây đi.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng yên lặng một lát.
Tiếp theo, y cười cười, nói:
– Ôn huynh. Đã lâu không gặp.
Quả nhiên, Ôn Như Ngọc vẫn sẽ chạy đến đây.
Ôn Như Ngọc lẳng lặng nhìn y, qua hồi lâu, hắn mới cười đáp:
– Xác thực là đã rất lâu.
– Ôn huynh. Nghe nói, huynh đã ra tay diệt trừ dư nghiệt của ma giáo, lập được một công lớn rồi đi,
Phó Kinh Hồng nhìn thoáng qua vạt áo đã bị thấm nước của Ôn Như Ngọc, lại khựng người lại một chốc.
Người trước mắt này, rõ ràng là từ trước đến giờ, vốn không để cho trang phục của mình dính phải một hạt bụi nào cả đi,
– Vì sao lại không ở lại kia mà ngồi lên chiếc ghế minh chủ võ lâm ở trên vạn người kia, tiếp theo, lại thành thân với mỹ nữ đệ nhất võ lâm. Đến cuối cùng, ngồi đó mà hưởng tề nhân chi phúc mà thôi. Há chả phải là vui sướng rồi sao a?
Ôn Như Ngọc nhìn chằm chằm y hồi lâu, mới cười khổ nói:
– Người ở bên cạnh ta, nếu không phải là người mà ta muốn, thì còn nói gì đến vui sướng hay không đây?
Phó Kinh Hồng ngẩn người, cười nói:
– Không phải huynh luôn luôn lấy chuyện chấn hưng môn phái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bia-do-dan-thu-ngao-giang-ho/754546/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.