– Nhị sư huynh, ngươi quá giảo hoạt! Bạch Luyện Hoa dùng ánh mắt tràn ngập u oán, nhìn Lãnh Tề Hiên đang chăm chú kì lưng cho ai đó. Lãnh Tề Hiên vẫn là khuôn mặt lạnh lùng, ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt một cái nhìn hắn, lại cúi đầu, tiếp tục kì lưng. Phó Kinh Hồng nằm sấp lên trên vách thùng gỗ, dùng ánh mắt lười biếng liếc nhìn Bạch Luyện Hoa một cái. – Mặc kệ. Đệ cũng phải kì lưng cho đại sư huynh! Ngay lập tức, Bạch Luyện Hoa đi đến trước mặt của hai người, dùng ánh mắt tha thiết, mong chờ nhìn đến Phó Kinh Hồng. Lãnh Tề Hiên vẫn là bộ mặt lạnh lùng, lại tiếp tục kì lưng cho ai đó. Bạch Luyện Hoa vẫn cứ tha thiết, mong chờ mà nhìn Phó Kinh Hồng. Phó Kinh Hồng đưa tay đến tự đỡ trán của mình, nói: – Huynh đã tắm xong rồi. Nếu đệ còn muốn kì lưng, thì đệ nên kì lưng cho nhị sư huynh đi thôi. Nói xong, y liền đứng dậy, nhấc chân lên, bước ra khỏi dục dũng. Từng giọt nước tròn trịa lăn dài theo mỗi một tấc da thịt từ trên người, lại trượt xuống, nhiễu xuống, ướt nhẹp một mảng trên sàn nhà. Lãnh Tề Hiên vẫn luôn là vẻ mặt lạnh lùng, chỉ cúi đầu, liền lùi một bước về sau. Bạch Luyện Hoa trơ mắt nhìn chằm chằm vào thân thể trần trụi, ướt đẫm của Phó Kinh Hồng vẫn còn chưa lau khô ráo, y liền mặc y phục lên người mất rồi. Ngay lập tức, lớp vải nội y trắng tinh, lại mỏng manh liền bị ướt đẫm đến bán trong suốt do đám bọt nước không ngừng nhiễu xuống kia. Nhưng, Phó Kinh Hồng lại không để ý chút nào, hất cả mái tóc đen, dài ướt nhẹp ra sau vai, nhấc chân trần ung dung đi trên sàn gỗ, bước tới cái bàn tròn đặt ở giữa phòng, giơ tay đến cầm một bình trà lên, rót ra một chén trà liền kề lên miệng mà uống xuống. Tuy nước trà không được xem là thượng thừa, nhưng cũng có thể xem là trà ngon đi. Bất chợt, Phó Kinh Hồng lại đang nhớ tới một hình ảnh, ở trong khách điếm nhỏ kia, Liễu Nhàn Cầm vẫn cứ uống một chén trà lại nối tiếp một chén trà không ngừng. Sau đó, y mới chậm rãi buông mi mắt xuống. * Sau khi đã đuổi hai vị sư đệ đi, Phó Kinh Hồng lại uống thêm mấy chén trà. Lúc này, y mới đi ngủ. Nằm ở trên giường, Phó Kinh Hồng lại chợt nhớ tới cảnh tượng ngày ấy ở trên vách núi cheo leo, Mộ Dung Thương đâm một đường kiếm vào trong ngực của y. Người kia mặc một bộ hồng y, lung linh, rực rỡ như lửa, nhưng trong đôi con ngươi vẫn là một mảng hờ hững. Trong lúc giật mình, y lại nhớ tới, đời trước, tiểu sư đệ cũng đã đâm một đường kiếm vào trong lồng ngực của y. Phó Kinh Hồng cố sức, nhớ lại vẻ mặt lúc ấy của tiểu sư đệ, nhưng y lại phát hiện ra, từ lâu, y cũng đã không còn nhớ rõ nữa rồi. * Sáng sớm hôm sau, Phó Kinh Hồng đi ra khỏi gian phòng. Khi y bước xuống dưới lầu, liền phát hiện ra, hai vị sư đệ đã sớm ngồi an ổn ở dưới lầu. Trên bàn, vẫn còn đang bày ra mấy món ăn sáng, trong đó còn có cả hoa đào tô mà Phó Kinh Hồng khá là yêu thích. Nhưng, Liễu Nhàn Cầm lại không ở đây. Trong khi Phó Kinh Hồng đã ăn gần hết dĩa bánh hoa đào tô, vừa nghe tiểu sư đệ nói, sáng sớm nay, Liễu Nhàn Cầm đã rời đi rồi. Chợt, y khựng người lại, rất nhanh, y lại giơ tay nâng lên một chén trà, uống sạch một hơi, cũng không nói gì. Liễu Nhàn Cầm – người này, đến cùng thì y vẫn đoán không ra nổi. Nhưng y chỉ có thể khẳng định được, chính là y với Liễu Nhàn Cầm này vốn không phải là người đi cùng một con đường. Tuy đã từng tương giao, nhưng đến cuối cùng, cũng chỉ là khách qua đường của nhau mà thôi. Tuy nhất định là Liễu Nhàn Cầm cũng sẽ đi đến Tư Đồ sơn trang, nhưng hắn đã chọn một mình đi trước. Xem ra, hắn cũng không muốn chạm mặt quá nhiều với ba người họ. Dù trái đất này có tròn mấy, chung quy, vẫn là người dưng đi. Hiếm khi thấy Phó Kinh Hồng cực kì nhàn nhã mà thở ngắn than dài một phen. * Sau khi đã ăn xong bữa sáng, y lại cùng hai vị sư đệ khởi hành đi tới Tư Đồ sơn trang. Tư Đồ sơn trang cách Thượng Tắc Sơn cũng không xa. Cho nên ba người đi không bao lâu liền đến một trấn nhỏ vô cùng náo nhiệt. Trấn nhỏ này còn phồn hoa hơn Thượng Tắc trấn rất nhiều. Trên đường lớn, đều là dòng người rộn ràng, nhộn nhịp đi qua đi lại. Bốn phía đều là tiếng người huyên náo, cực kì náo nhiệt. Tư Đồ sơn trang vốn tọa lạc ở ngay trên con đường phồn hoa nhất trong trấn nhỏ này. Lúc này, do phải chiêu mộ hảo hán khắp thiên hạ, vì vậy, cửa lớn đều luôn mở ra. Chỉ là làm như vậy, đại khái là cũng vẫn e ngại đám người ma giáo lại trà trộn vào, ‘đục nước béo cò’ lần nữa. Nên ở bên ngoài cửa lớn của Tư Đồ sơn trang đang đứng đầy những người xếp thành một hàng dài, đang được người trong phủ kiểm tra thân phận mới được phép đi vào trong. Sau khi đã xác định được thân phận của ba người Phó Kinh Hồng, cả ba người liền có thể đi vào Tư Đồ sơn trang. Khí thế của Tư Đồ sơn trang cũng đồ sộ, không kém chút nào với Mộ Dung phủ cả. Tuy trước đó, trong trận quyết chiến ở trên Thượng Tắc Sơn, cửu đại môn phái đã bị tổn hại không ít nhân thủ. Nhưng mà trong, lúc này, đám người chính phái tụ tập ở trong Tư Đồ sơn trang vẫn không ít như cũ. Phó Kinh Hồng vừa đi được mấy bước, liền bị người gọi lại. – Phó huynh! Phó Kinh Hồng quay đầu nhìn lại, liền thấy Ôn Như Ngọc mặc một thân bạch y đi ra từ trong đám người. Hắn vẫn cười ấm áp giống như gió xuân, chỉ là ở trong đôi con ngươi có chút trầm xuống. – Phó huynh. Ngày ấy, huynh bị rơi xuống vách núi. Ta vẫn luôn thập phần lo lắng. Hôm nay, tận mắt thấy huynh bình an vô sự. Ta liền an tâm rồi. Phó Kinh Hồng đang định nở nụ cười đáp lời, lại nghe thấy tiểu sư đệ trầm thấp ghé vào sát lỗ tai của y, thì thầm nói: – Nếu thật sự là lo lắng, vì sao ngươi lại không tự mình xuống dưới mà tìm. Hắn nói đến cực kì nhỏ, khẽ khàng đến mức như là gió nhẹ vừa thổi qua vậy. Thế nhưng, tựa hồ như Ôn Như Ngọc lại nghe được, chỉ thấy trong ánh sáng trong đôi con ngươi của hắn dần dần chìm xuống, tựa hồ như đang muốn mở miệng nói gì đó, nhưng hắn vẫn trầm mặc. Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng sững người lại một chút, rất nhanh, y lại khẽ mỉm cười nhìn hắn, nói: – Đa tạ sự quan tâm của Ôn huynh. Ta vốn không có gì đáng lo ngại cả. Dưới vách núi kia, vốn có một dòng sông. Cũng xem như ta vốn có mạng lớn đi. Lúc này, Ôn Như Ngọc cũng khựng người lại, liền miễn cưỡng nở nụ cười, trong ánh mắt của hắn vẫn ám trầm, mới mở miệng chậm rãi nói: – Ta biết huynh nhất định sẽ không chết. Phó Kinh Hồng cười cười, đáp: – Người tốt sống không lâu. Kẻ gieo vạ di ngàn năm. Đương nhiên là ta sẽ không dễ dàng chết như vậy. Ôn Như Ngọc khẽ mỉm cười, đang muốn nói gì đó, liền bị một tiếng nói vang lên của người nào đó đánh gãy. – Ngươi, cư nhiên… Lại chưa chết sao. Sau khi xuất hiện, Đào Chi Hoa liếc mắt đến đánh giá từ trên xuống dưới của Phó Kinh Hồng một phen, phát ra một tiếng ‘hừ’ lạnh, nói: – Quả thật là kẻ gieo vạ di ngàn năm mà! Nói xong, hắn liền quay đầu đi, không nhìn Phó Kinh Hồng lần nào nữa. Hắn vẫn mặc một thân hồng y, mái tóc đen nhánh như mực sợi được buộc chặt lên, đuôi tóc dài lòa xòa ở phía sau thắt lưng, có vài sợi tóc rũ xuống ở trước ngực, lại càng tôn nên vẻ đẹp của mỹ nhân như họa kia. Quả nhiên không hổ thẹn cho mỹ danh, mỹ nhân đệ nhất thiên hạ. Phó Kinh Hồng nở nụ cười, nhìn hắn, đáp: – Quá khen, quá khen. Không dám làm, không dám nhận a. Dù cho Đào Chi Hoa có trừng mắt, hiện lên vẻ hung dữ cũng có một phen phong tình đặc biệt nha. Đôi chân mày mảnh, dài nhíu lại, mắt phượng hơi trợn to lên, khóe miệng cong lên, hiện lên vẻ uyển chuyển như phong cảnh vậy. Thật là khiến cho Phó Kinh Hồng ngắm đến cực kỳ vui tai vui mắt. – Nhìn thấy Phó huynh bình an vô sự thì tốt rồi a. Mấy ngày nay, tiểu Đào Hoa vẫn luôn lo lắng mãi đây… Chẳng biết lúc nào, Trầm Bích Thủy đã xuất hiện. Hắn cười tủm tỉm, cũng đang bước đến đây, liền vỗ vỗ bả vai của Phó Kinh Hồng, bày ra bộ dạng thân thiết chẳng khác nào là đang gặp lại bằng hữu đã quen biết lâu ngày. – Ta nào có lo lắng gì đâu hả! Đào Chi Hoa nghe vậy, liền quay đầu trừng mắt một cái nhìn Trầm Bích Thủy. Trầm Bích Thủy cười nói: – Vậy thì tối hôm qua, hơn nửa đêm nửa hôm, là ai không ngủ được lại chạy lên trên nóc nhà, mà ngắm trăng đây ta. – Ta chỉ là bị mất ngủ mà thôi. Đào Chi Hoa phát ra một tiếng ‘hừ’ lạnh. – Ừ thì cứ cho là như vậy đi a, Trầm Bích Thủy chỉ đành lắc đầu một cái, bất đắc dĩ, lại nhìn về Phó Kinh Hồng, cười nói, – Tiểu Đào Hoa chính là một người nói ‘một đằng làm một nẻo’ vậy đó. Nhưng mà một tiểu Đào Hoa hay ‘nói một đằng làm một nẻo’ như vậy, kỳ thực cũng rất là đáng yêu. Đúng không a. Phó Kinh Hồng liền khẽ mỉm cười, nói: – Thẩm huynh nói có lý. Đào Chi Hoa quay đầu, liếc mắt một cái nhìn y, lại phát ra một tiếng ‘hừ’, liền bỏ đi rồi. Trầm Bích Thủy lắc lắc đầu, nhìn theo bóng lưng màu đỏ rời đi của Đào Chi Hoa, lại nhìn về Phó Kinh Hồng, cười nói: – Ba người nên đi dạo chơi khắp nơi đi. Ngày mai mới bắt đầu trận tỉ thí này đặng a. Phó Kinh Hồng gật gật đầu. Trầm Bích Thủy nói tiếp: – Qua trận tỉ thí này, người thắng cuộc, không chỉ là chiếm được chiếc ghế minh chủ võ lâm, còn có thể thành thân với mỹ nữ Tư Đồ Gia… Chỉ là đến trận đấu cuối cùng, Tư Đồ Gia muốn đích thân lên võ đài, nếu người kia có thể thắng được nàng, mới có thể chiếm được tâm của mỹ nhân a. Dứt lời, hắn cười cười, nhìn về Phó Kinh Hồng. Phó Kinh Hồng cũng cười nói: – Vạn nhất đến cuối cùng, người thắng lại là một kẻ ngũ đại tam thô, lỗ mãng thì phải làm sao đây a? Trầm Bích Thủy nói: – Võ công của mỹ nhân Tư Đồ Gia vốn không tệ… E là, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của nàng đi. Lúc vừa mới nghe, Phó Kinh Hồng vẫn còn chưa thấy ra sao. Nhưng khi vừa nghe thấy lời này, y lại bắt đầu cảm thấy kinh ngạc. Dù Tư Đồ Gia có lợi hại đến đâu, cũng chỉ là một nữ lưu, mặc cho võ công không yếu, thì thể lực vẫn còn có chút thiệt thòi hơn đi. Vì sao Trầm Bích Thủy lại sẽ nói ra những lời như thế này? Trầm Bích Thủy nhìn thấy Phó Kinh Hồng đang hiện lên vẻ hoài nghi, hắn liền lắc đầu nói: – Từ nhỏ, đại tiểu thư Tư Đồ vốn là thiên phú dị bẩm, xương cốt tinh kỳ, học võ thần tốc. Nếu không phải là do được sinh ra ở trong thân nữ nhi vốn có rất nhiều bất tiện. Thì e là ở trong chốn võ lâm, hiếm có ai là đối thủ của nàng đi… Dù vậy thì nàng vẫn là một vị kỳ nữ. Nghe nói, bảy tuổi, nàng liền bái sư làm đệ tử của một vị kỳ nhân lánh đời, vốn cực kì tinh thông kỳ môn độn giáp bát quái, võ công lại trác tuyệt vô cùng. – Không cần nói đến bên phái nữ, đến cả phái nam cũng hiếm có ai là đối thủ của nàng. Ban đầu, đại tiểu thư Tư Đồ vốn cũng không cần phải xuất đầu lộ diện lên võ đài đi. Nhưng sau trận quyết chiến trên đỉnh Thượng Tắc Sơn, Tư Đồ gia liền tuyên bố, chỉ cần đánh thắng được đại tiểu thư Tư Đồ, mới có thể trở thành là minh chủ võ lâm, còn được thành thân với hòn ngọc quý được nâng niu ở trên tay của Tư Đồ gia đây. Phó Kinh Hồng trầm tư. Tư Đồ Gia này… Kiếp trước, đúng là y vốn chưa từng nghe nói tới. Chỉ là dựa vào những lời nói này của Trầm Bích Thủy, vậy thì, vị đại tiểu thư của Tư Đồ gia, thật sự là một vị kỳ nữ đi. – Chỉ là xem như ta không có vinh hạnh cầu được giai nhân. Nhưng vẫn có thể may mắn, ngắm qua được phương dung của nàng thôi, thì cũng không uổng công ta lặn lội chuyến này a. Trầm Bích Thủy vừa nói xong, bàn tay vừa xoay một cái, vang lên một tiếng ‘xoạt’, mở ra chiết phiến, ánh mắt hoa đào lưu sóng sánh, xoay chuyển một phen, tạo nên một tư thái giai công tử phong lưu điển hình. Bên cạnh, có một đám tiểu thư không biết là nhà ai, vẫn đang lén nhìn về phía bên này, đang e thẹn đỏ mặt. Trầm Bích Thủy cười đến càng phong lưu, phóng khoáng, cầm lấy chiết phiến trong tay, chuyển động mấy cái, dẫn theo, dây cột tóc cùng với đuôi tóc lòa xòa không ngừng bay lượn. Phó Kinh Hồng thấy hắn bày ra bộ dạng như thế, liền thức thời mà xoay người, rời đi. Ôn Như Ngọc tựa hồ như cũng có việc, rất nhanh, liền lên tiếng cáo từ cũng định rời đi. Chỉ là trước khi bước đi, hắn cứ nhìn chăm chú vào Phó Kinh Hồng, cứ hiện lên dáng vẻ muốn nói lại thôi. Chỉ là đến cuối cùng, hắn vẫn không hề mở miệng nói ra bất kì lời nào cả, chỉ khẽ mỉm cười, nhìn về Phó Kinh Hồng, liền cất bước rời đi. * Ba người Phó Kinh Hồng tùy tiện đi dạo vài vòng trong Tư Đồ sơn trang. Sau khi trời vừa tối, liền có người đến sắp xếp phòng nghỉ cho ba người. Khách phòng của Tư Đồ sơn trang vốn không thiếu. Chỉ là ba người của Phó Kinh Hồng cũng không là đệ tử của cửu đại môn phái, lại không hề có danh tiếng gì ở trong giang hồ, cho nên, cũng chỉ có thể được xếp cho nghỉ ở trong một tiểu viện hẻo lánh cách chính sảnh khá là xa xôi đu. Chỉ là, tuy khu nhà nhỏ này khá là hẻo lánh. Thế nhưng khách phòng lại được quét tước đến cực kì sạch sẽ, ngăn nắp, cũng không hề làm mất mặt của Tư Đồ sơn trang. Trong tiểu viện này, có khoảng mười mấy khách phòng, mấy khách phòng còn lại, đều là một số người xa lạ, Phó Kinh Hồng cũng không có hứng thú để kết giao với mọi người. Sau khi chào xong hai vị sư đệ, y liền trực tiếp đi về phòng ngủ của mình. Khách phòng này, phải rộng hơn Mộ Dung phủ một vòng đi. Phó Kinh Hồng đánh giá bốn phía một vòng, vừa ngồi xuống bên bàn giữa vòng, uống vào một chén trà. Đêm nay, Bạch Luyện Hoa cùng Lãnh Tề Hiên cũng không có đi đến quấy rối y, cho nên, y liền đi ngủ rất sớm. Ngủ thẳng đến nửa đêm, Phó Kinh Hồng vốn ngủ không say. Bất chợt, vang lên âm thanh xột xoạt như là có gì đó đang dẫm lên ở trên mái ngói, đánh thức y. Trong phút chốc, y mở mắt ra, nghiêng tai tập trung, cẩn thận lắng nghe. Tiếng dẫm đạp lên mái ngói cực kì nhỏ bé. Y cũng biết rõ, khinh công của người trên kia, cũng tính là thượng thừa đi. Chỉ là từ nhỏ Phó Kinh Hồng đã luyện tập nghe tiếng gió, lực thính của tai y vốn nhanh nhạy kinh người. Khi người kia vừa mới bước lên nóc nhà, y đã liền nghe thấy. Lúc này, nội lực của Phó Kinh Hồng cũng đã khôi phục được bảy, tám phần. Cho nên, y lập tức liền lật người, bước xuống giường, vươn một chân ra, đạp lên khung cửa sổ, vươn người bật nhảy lên trên nóc nhà. Trên mái ngói, dưới vầng trăng khuyết vành vạch, tỏa ra ánh trăng mờ ảo, một nam tử mặc hồng y đang đứng, chắp tay ở sau lưng. Nghe thấy Phó Kinh Hồng nhảy lên tiếng vang, cái kia hồng y nam tử xoay đầu lại. Ánh trăng như được sợi tơ trắng ngà được tỉ mỉ dệt lên tấm vải trắng mờ ảo rũ xuống, phấp phơ theo gió, mà mi mục của mỹ nhân hồng y lại như là đường nét vẽ lên đó. Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sốt. Qua một lát, y mới mở miệng hỏi: – Đào Chi Hoa?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]