Vào ngày thứ hai.
Bị một trận gõ cửa ầm ĩ từ xa vang đến, khiến cho Phó Kinh Hồng phải tỉnh giấc.
Vội mặc quần áo vào, rửa sơ qua mặt, liền đi tới mở cửa, y vừa ngước nhìn người đang đứng ở ngoài cửa, ngoại trừ Ôn Như Ngọc thì còn có thể là ai nữa đây?
Chỉ thấy cả khuôn mặt của Ôn Như Ngọc như thanh ngọc, đang mỉm cười như nắng ấm, mặc một thân bạch y không hề dính phải một hạt bụi nhỏ nào.
Ngoài cửa, từng cơn gió nhẹ khẽ thổi đến.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng thầm than, một giai nhân công tử thế này, quả thật là khiến y không đành lòng xuống tay nhường cho người khác được đi…
– Phó huynh. Tối qua, huynh ngủ có ngon giấc không?
Ôn Như Ngọc khẽ mỉm cười hỏi.
Phó Kinh Hồng đè xuống sóng ngầm đang cuộn trào ở trong lòng, vừa cười cười, đáp:
– Khá là ngon giấc đi.
Ôn Như Ngọc dừng lại một chút, chậm rãi nói:
– Ta vừa mới đi dạo một vòng trong Mộ Dung phủ, để hỏi thăm một chút tin tức.
Nhất thời, tinh thần của Phó Kinh Hồng tỉnh táo lên, lui về sau một bước để Ôn Như Ngọc đi vào trong phòng của mình.
Ôn Như Ngọc chần chờ một chút, thấy Phó Kinh Hồng đã xoay người bước về phòng, đi đến bàn, tay đang bắt đầu châm trà, thì hắn mới đi vào, trở tay liền đóng cửa lại.
Phó Kinh Hồng rót đầy hai chén trà, đưa một chén cho Ôn Như Ngọc, tiếp theo, y cười nói:
– Tuy ta chỉ là một tục nhân, nhưng ta cũng biết rõ đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bia-do-dan-thu-ngao-giang-ho/754478/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.