Trước lúc trời vừa tối, Phó Kinh Hồng cùng Ôn Như Ngọc đã quay về đến khách điếm, tiểu nhị của khách điếm này vẫn còn nhận ra Ôn Như Ngọc, rất nhiệt tình tới chào hỏi, dẫn hai người tìm chỗ ngồi. 
Phó Kinh Hồng ngồi xuống, nâng tay bưng lên một chén trà ở trên bàn, tiểu nhị ở bên cạnh liền châm nước trà mới vào ấm trà 
Chén trà trước mặt Ôn Như Ngọc cũng đã được rót đầy. 
Ôn Như Ngọc khẽ mỉm cười, nói: 
– Đa tạ. 
Tiểu nhị ngẩn người, tựa hồ như không ngờ tới sẽ có người sẽ nói lời đa tạ đối với hắn. 
Lúc này, có người hô to tiểu nhị ở một bàn khác. Tiểu nhị kia vội vã đáp một tiếng, xoay người đi tới hầu hạ. 
Phó Kinh Hồng nhìn Ôn Như Ngọc một cái, cười nói: 
– Quả nhiên là quân tử khiêm tốn. 
Ôn Như Ngọc sững sờ, chỉ nở nụ cười đáp lại. 
Phó Kinh Hồng cúi đầu, trong tay cầm chén trà lắc lư hai cái, nói: 
– Nước trà này, đúng là trà ngon, chỉ tiếc… 
Mặt trà dập dờn, lóng lánh sóng nước, lóe lên lân quang nhợt nhạt. 
Ôn Như Ngọc nghe vậy, có chút không hiểu ý của y là muốn nói gì, tay vốn đang đặt mép chén bên miệng liền dừng lại một chút. Hắn chần chừ, mở miệng nói: 
– Phó công tử? 
Phó Kinh Hồng ngẩng đầu nhìn hắn, lại khe khẽ lắc lư chén trà trong tay, nói: 
– Như xuân phong vô ý thổi, khiến cho hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình đi… Chỉ tiếc là Ôn công tử vốn là người không hiểu rõ phong tình a… 
Vừa nghe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bia-do-dan-thu-ngao-giang-ho/754473/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.