Đến thời điểm cuối thu năm thứ hai, gió bắc đã bắt đầu thổi, cây cối trơ trọi mang theo hàn ý buổi chớm đông. Trong nhà lại có thêm hai chuyện mừng, một là Lại bộ thượng thư Tư Không đại nhân tới quý phủ làm khách nhắc tới việc hôn nhân của nữ hài duy nhất trong nhà Nam Kha Tương, hai nhà đều vui vẻ chọn ngày định thân. Việc còn lại chính là vị Nhị nương trong Tây viện kia lại có thai. Tâm tình của ta cũng không bực bội gì mấy, thấy phụ thân ta lúc nào cũng nhịn không được vẻ tươi cười. Phu thê hai người thật ân ái, thai này còn chưa biết là một thiên kim hay một tiểu tử đâu. “Nhà chúng ta lại sắp sinh thêm con trai rồi.” Gia gia hạ xuống một quân cờ, nhớ tới việc này liền cười nói. Ta nhón lấy một quân cờ trong hộp cẩn thận xem xét chưa thể hạ xuống, “Nghe nói lúc sinh ra đại ca thân thể mẫu thân còn tốt lắm, là vì con mà xấu đi.” “Con nghe ai nói? Đó là nói bậy, mẹ con trước khi sinh con từng sinh non một lần, sau lần đó liền…” gia gia không nói, chốc lát lại thở dài: “Mẹ con là một người tâm tư tinh tế, cũng thường nói hy vọng con và Du không giống như nàng. Nó thì còn không tồi, chỉ có con là hai năm qua lại…” “Chung quy phải có một đứa con của nàng giống nàng mới tốt, bằng không thì,” lòng ta nghẹn lại, “Ha ha” cười một tiếng, “ngược lại cứ như chưa từng có một người mẹ như vậy.” Gia gia vẫn còn thở dài. Ta không nói lời nào, hạ xuống một nước đem phân nửa quân đen bên góc Tây Nam của lão nhân ăn mất. Lại bộ thượng thư Tứ công tử, thật ra ta có biết một chút chuyện của hắn. Có điều đó cũng là chuyện kiếp trước rồi, hắn là một kẻ đoản mệnh. Còn nhớ kiếp trước Nam Kha Tương còn chưa kịp đính hôn, Triệu Giác liền coi trọng nàng. Về sau hai người hình như an an ổn ổn rất tốt. Ta nhớ tới nhịn không được cười một tiếng: Thôi, vẫn là hy vọng Tư Không công tử kiếp này có mỹ nhân ở bên cạnh có thể sống thêm chút thời gian nữa, coi như là tích chút công đức cho Triệu Giác vậy. Ta đoán không sai, nguyên tiêu ngày đó Nam Kha Tương khẩn cầu ta mang nàng ra ngoài xem hội hoa đăng quả nhiên liền gặp phải hắn. Đại ca cứng nhắc cổ hủ sẽ không để cho nàng đi. Ngũ đệ do dự thiếu quyết đoán sẽ không dám đồng ý với nàng. Nàng tới tìm ta, trong lòng ta cười ha hả liền biết ngay là ý trời mà. Kiếp trước Vân Xuyên bỏ Vân Kiên qua một bên, lần đầu tiên xuất cung cùng Triệu Giác lén gặp mặt chính là ở hội hoa đăng đêm nguyên tiêu đó. Triệu Giác sau khi tiễn Vân Xuyên hồi cung, trên đường về hắn ngồi mã xa bị Nam Kha Tương lén chạy ra ngoài đụng phải. Kiếp trước Nam Kha Tương sẽ không tới tìm ta. Ta chán ghét Tây viện nên người của họ đều không dám tới. Bọn họ và ta hai bên nhìn nhau đều sinh khó chịu. Kiếp này có lẽ bởi vì ta đã không còn là thư đồng của Hoàng tử. Nhị nương thấy ta bị hủy dung cũng đã đủ thảm hại, cũng không có xúi giục bọn họ gây trở ngại với ta. Ta bây giờ chính là một người tính tình mềm mỏng, không còn gai góc rõ ràng như trước. Với Nam Kha Tương và Nam Kha Linh ta là huynh trưởng yếu nhược, có gì không đáng tin chứ? Ta liền vui vẻ đi cùng nàng. Tuy rằng nàng là muội muội ta nhưng vóc người chỉ đến bả vai ta, mặc quần áo của tiểu tư nhìn rất linh hoạt đáng yêu. Vừa đến hội hoa đăng dưới chân cầu, trên đường phố hay trong dòng sông đều là đèn hoa sặc sỡ sáng lung linh. Nàng chạy tán loạn hai bên đường cho ngựa đi hưng phấn vô cùng, nơi nào có dáng vẻ một thiên kim hầu môn? Ta nghe người hầu trước đây của mẫu thân ta nói qua, mẫu thân cùng tiền Hoàng hậu đều do chính thất sinh ra, từ nhỏ được giáo dưỡng vô cùng tốt. Đó mới là thể thống của một tiểu thư kim tôn ngọc quý. Thế nhưng nếu tiểu tử ngốc Triệu Giác một mực cho rằng Nam Kha Tương này tốt rồi vậy thì ta cũng vui vẻ tác thành cho hắn. Tương Nhi nhà chúng ta mới đính thân. Thời điểm này sang năm sẽ xuất giá. Hôm nay cùng hắn gặp mặt cũng coi như kết thúc nghiệt duyên kiếp trước đi. Ta biết lúc này ta nhất định đang cười đến vô cùng chân thành. Hôm nay đeo một mạo sa trên đầu (mũ có rèm che),che khuất cả khuôn mặt, ăn mặc thoạt nhìn như một lão ngư tránh để Triệu Giác phát hiện ra. Kỳ thực ta đã nghĩ nhiều rồi, ngựa kia nhấc cao vó hạ xuống, tiểu thư cải nam trang hoa dung thất sắc ngã ngồi trên mặt đất tránh không kịp. Theo mũ che rơi xuống, giữa vòng hoa đăng rực rỡ một mái tóc đen xõa ra chói mắt như dải ngân hà. Triệu Giác hai mắt đều dựng thẳng rồi, nào có chú ý đến tiểu nhân vật như ta đây? “Cô nương… Nàng không sao chứ?” “Ta…!” Nam Kha Tương phục hồi lại tinh thần, sờ trên đỉnh đầu quả nhiên là lộ tẩy rồi. Vội vàng giả bộ như không có chuyện gì mà la ầm lên, “Ai… ai là cô nương chứ? Tóc dài một chút…. mà thôi…” Thanh âm ngày càng nhỏ, vẻ mặt xấu hổ cố chấp thập phần khả ái. “Nàng là cô nương nhà ai?” Triệc Giác phớt lờ cười hắc hắc. Nam Kha Tương do dự đứng lên, bắt đầu nhìn quanh. Ta một bên bước đi một bên quay sang bảo nhóc Bạch Cần tiểu tư đi theo ta: “Còn không mau đem tiểu thư mang lại đây cho ta! Bộ dạng như vậy còn để người ta trông thấy!” Bạch Cần cũng luống cuống, vội vàng xông ra. Cũng may nó quả nhiên là tiểu tư thông minh nhất của ta, chỉ coi như không biết Triệu Giác, hướng Nam Kha Tương vội la lên: “Thiếu gia mới quay người đã không thấy người đâu, ngươi làm nha đầu thế nào hả!” Nam Kha Tương không ngốc, nhấc chân liền cùng nó chạy đi. Triệu Giác vội nắm lấy tay áo nàng cười nói: “Nguyên lai là một tiểu nha đầu cải nam trang, nàng là gia nhân phủ nào?” “Ta là…” Nam Kha Tương hoảng hốt, bật thốt lên, “Quốc Công phủ!” Bạch Cần nghe xong, vội vàng cùng nàng nháy mắt ra hiệu, tay nhẹ nhàng đưa lên ra hiệu cắt cổ. Nam Kha Tương vừa thấy lập tức sửa lời nói: “Không! Ta là… Ta là…” Từ một nơi bí mật gần đó, vén lên một nửa khăn che, ta hướng về Bạch Cần đang nhìn ta lom lom ánh mắt miệng nhẹ nhàng phun ra năm chữ: Định Quốc tướng quân phủ… Bạch Cần nhìn khẩu hình miệng ta mấy lần thuận thế đọc ra: “Định Quốc tướng quân phủ!” “Tướng quân phủ sao?” Triệu Giác nghe vậy phì cười, “Vậy ngươi hầu hạ vị thiếu gia nào trong Định Quốc tướng quân phủ? Sẽ không phải vừa khéo là đại công tử chứ?” “Đúng!” Nam Kha Tương nguy cấp được Bạch Cần trợ giúp không sợ sệt nữa, lớn tiếng khẳng định. Triệu Giác che miệng nghẹn cười, một lúc lâu mới nói: “Vậy sao ngươi đem thiếu gia ném đi đâu rồi?” “Ta không có! Ta là…” “Vị gia này xin ngài bỏ qua cho chúng ra đi!” Bạch Cần hợp thời trưng bộ mặt cầu xin nói xen vào, “Còn không quay về sẽ bị phát hiện mất!” “À… Vậy ra các ngươi là lén chạy ra đây?” Triệu Giác không nhìn Bạch Cần, không ngừng trêu chọc Nam Kha Tương. Nam Kha Tương bĩu môi, oán giận nhìn Bạch Cần một cái, dứt khoát la lên: “Không mượn ngươi xen vào! Ta xem ngươi dám ngăn cản ta sao! Bạch Cần! Đi!” Nói xong liền phất áo bước nhanh về phía trước. “Vị tiểu muội muội tướng quân phủ ơi!” Triệu Giác cười ha ha gọi, “Tướng quân phủ không phải ở phía này sao? Nàng sao lại đi ngược rồi?” Nam Kha Tương nghe thấy mắc cỡ không nói được một lời, cắm đầu chuyển hướng chạy như bay. Triệu Giác lắc đầu cười, nhảy lên ngựa lập tức vung roi rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]