Vết thương là tự ta gây ra. Lời này ta đã nghe rất nhiều người nói với mình, có gia gia, có phụ thân, còn có cả Diệu Thưởng và Ngâm Tình trong phòng ta nhưng chỉ có Vân Xuyên ngươi là khiến cho ta phải chán ghét.
Ta cảm lạnh sốt cao, người khác không biết nguyên nhân nhưng ngươi có thể không biết sao?
Thái tử giữ ngươi ở lại dùng bữa tối nên ngươi liền quên mất thời gian ước hẹn của chúng ta. Đáng đời ta mắt mù không có đầu óc, đứng phía sau hòn giả sơn ngoài ngự hoa viên chờ ngươi đến khi bầu trời tối đen. Đáng đời ta bị gió lạnh thổi cho hơn hai canh giờ.
Ngươi cùng mẫu phi ngươi đi làm trai giới? Ngươi chẳng qua là bởi bệnh Thái tử vì Thái tử phi không sinh con mà nạp thêm một trắc phi nên mới căm phẫn trong lòng, chạy đến Thiên Tâm Quan trốn tránh để mắt không thấy tâm không phiền!
Ta nhớ kiếp trước trắc phi kia về sau khó sinh mà chết, ngược lại so với Thái tử phi coi như được chết yên lành.
Ta nhìn hắn, trong lòng có rất nhiều rất nhiều ủy khuất, thế nhưng người này!
Người này…Ta không có cách nào tiết lộ cho người này nửa câu nửa chữ: Vì sao lại lừa ta? Vì sao lại không yêu ta? Trong lòng ta cứ điên cuồng tự hỏi như vậy.
“Ta không oán ai, cầu nhân đắc nhân. Vết thương kia khỏi rồi thì ta đeo khăn che cũng không hề gì. Điện hạ không cần lo lắng.” Ta nhìn thẳng vào mắt hắn. Ta đoán bây giờ ta nhìn trông khá miễn cưỡng lại có chút buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bat-tru-cam/67998/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.