Ta rất ít khi tiến cung ban đêm. Ngày trước ở trong cung cùng Vân Xuyên quấn lấy nhau đến trễ liền trộm ở lại trong Thụy Tiêu cung của hắn.
Lúc này hoa đăng đã được thắp lên, cảnh đêm trong kinh thành sáng lên rực rỡ. Tửu lâu trà quán rộn ràng đàn sáo, ngâm thơ xướng khúc, đèn đuốc mơ màng như cách một tầng gấm lụa tiên diễm. Ta ngoảnh mặt về hướng đại quân thắng trận trở về, lại đúng hướng Trăng rằm. Quả thực là khí thế bừng bừng như liệt hỏa, rực rỡ như gấm hoa. Mỗi một người đứng trong bầu không khí này đều có cảm giác hạnh phúc độc nhất vô nhị. Kiếp trước ta cũng chưa từng trải qua.
Lúc này ta cũng cảm thấy lạnh đến chưa từng có rồi. Gió đêm cuối thu không phải chuyện đùa. Tuy rằng ngồi trong nhuyễn kiệu nhưng vì muốn ngắm cảnh phố phường mà ta đem màn kiệu vén lên. Cả một đường gió lạnh cứ thế mà thổi vào, một mực thổi đến tận xương.
Đến ngoài điện Hoa Dương, lúc này ta không thể tiến vào trong. Đêm nay gia quyến các ngoại thần vào cung nhiều hơn, đều đang ngồi trong nhuyễn kiệu. Long xa xếp hàng dừng ở một bên chính điện, ngay ngắn chỉnh tề, chạm khắc trang trí văn nhã. Dù ban đêm nhưng nhìn bề ngoài cũng hết sức xinh đẹp.
Ta vừa xuống kiệu liền trông thấy Nam Kha Du tiến về phía mình, ánh mắt sáng ngời: “Mặc màu sắc này thật hợp với đệ.”
Trên người huynh ấy khoác một chiếc áo choàng nhung màu xanh lam đậm. Ta đứng bên cạnh phong thái khí độ cũng yếu đi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bat-tru-cam/67996/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.