Kiếm được Vân Xuyên giắt ở bên hông. Khuôn mặt trông tràn đầy sinh lực, khí sắc xuất chúng phi thường khiến ai nhìn cũng không thể rời mắt. Ta rất không muốn gặp hắn nhất là vào lúc này.
“Ta và Nam Kha Kỳ đánh cược. Ta cá là ngươi thắng, y cá là thất đệ thắng.”
“Ngươi cược ta thắng?” Vân Xuyên tâm tình không tệ, nghe vậy nhíu mày. Trong con ngươi trong vắt như nước phản chiếu bóng dáng mờ nhạt của ta.
Ta gật đầu, ngay cả cười cũng không cần. Chung quy khuôn mặt đã được khăn che lại, chỉ cần làm bộ cong cong đôi mắt thì nào ai biết được là ta cười hay không cười.
“Hiện tại ngươi thua rồi, ngươi định thế nào?” Vân Kiên hừ lạnh.
“Không biết a, vốn dĩ là nếu ta thắng thì y sẽ phải ở bên ngoài Phượng Thanh cung của ta đàn một khúc. Còn phải đội năm con ếch cùng nhau kêu thành tiếng mới được…” Lời còn chưa dứt, hắn đã bị ý tưởng tuyệt hay của chính mình làm cho cười ngã trái ngã phải.
“Ha Ha vậy còn ngươi? Cũng muốn Lục đệ vừa đánh đàn vừa đội mai rùa có đúng không?” Vân Kiên vừa cười vừa nói.
“Không dám, đợi ta nghĩ kỹ xem muốn phần thưởng gì rồi sẽ đến tìm Lục điện hạ đòi. Chẳng biết đến khi đó ván cược này còn được tính không?” Ta cũng cười cười.
“Lục ca có thứ gì tốt mà ta không có? Ngươi nếu thích, ta cho ngươi là được.” Vân Xuyên đến gần ta. Vóc người hắn so với ta cao hơn không ít, đầu ta mới chỉ cao đến bả vai hắn. Hắn hơi hơi khom người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bat-tru-cam/67994/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.