Thoáng một cái ta đã trở lại cuộc sống này được hơn hai tháng. Mà hơn một tháng trong đó đều đã trôi qua trên giường bệnh. Trong thời gian đó phụ thân cũng qua thăm ta nhiều lần.
Kiếp trước bởi vì chuyện của mẫu thân nên ta không muốn tha thứ cho phụ thân. Về sau ông đại diện cho cả quốc công phủ đoạn tuyệt quan hệ với ta. Trong lòng ta ngoại trừ tức giận cũng không thực sự đau lòng nhiều. Những chuyện làm trước đấy vốn đã cân nhắc đến hậu quả, lòng ta cũng đã có sự chuẩn bị.
Ông là một người hành sự luôn rất cứng nhắc. Từ nhỏ đối xử với ta luôn nghiêm khắc có thừa, yêu thương lại không đủ. Nhưng ngươi nếu đã là con của ông ấy, lại là quốc công phủ đích tử thì ông ấy đối xử tuy có nghiêm khắc nhưng cũng không phải là không tốt. Ta đã làm ra chuyện bại hoại gia phong như vậy, ông ấy không muốn nhận ta nữa mới là bình thường.
Đời này ta sẽ không bởi vì thù hận mà đi đòi bù đắp cái gì, cũng sẽ không vì nó mà đi trả thù ai. Tựa như chuyện ta với hắn, giờ đây ta sẽ không trở thành chướng ngại trên con đường đăng cơ của hắn, cũng sẽ không vì lòng si tâm vọng tưởng vào thứ hạnh phúc mơ hồ kia mà đi níu kéo hắn.
Khi phụ thân đến thăm ta, mặt của ta đã kết vảy không còn đau như lúc đầu. Ta hé miệng cười cũng không cần phải thận trọng nữa. Nhưng hai vết sẹo dài kỳ dị khiến người khác sợ hãi như vậy thì bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bat-tru-cam/67988/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.