Ta thở dài: Cũng không biết hôm nay hắn làm sao, cả ngày cứ lo được lo mất. Ta ngay cả lời cũng không dám nói nhiều, miễn cho hắn không có việc gì lại đoán mò.
Tỷ như có một lần, đang lúc hoan ái, hắn hung hăng cắn gáy ta, đau đến ta cũng không kêu nổi thành tiếng. Hăn cũng không ngừng lại mà cứ lẩm bẩm thì thào gọi tên ta.
Nghĩ đến đây, ta đi tới vươn tay vỗ vỗ lưng hắn: “Ta cũng không đi đâu cả, không đành lòng đi.”
Hắn ngửa đầu cười giảo hoạt, đem ta ôm vào trong lòng: “Trong lòng ngươi chứa một người, bởi vậy nên gánh nặng quá lớn, thảo nào không đi được.”
Ta buồn bực cười, ý muốn đẩy hắn ra.
Nhưng Vân Xuyên nắm chặt cả cánh tay ta, rõ ràng là không có ý thả người: “Nói, ngươi có nhận thức người trên giang hồ hay không?”
“Ngươi.”
“Trẫm là người giang hồ?!” Vân Xuyên khóe miệng giần giật, ta nhìn thấy rõ ràng.
“Thập Nhị Lâu lâu chủ,” Ta cường điệu nói, “Bằng không thì ngươi cho là ai?”
Nghe vậy, khóe miệng Vân Xuyên mím ra một tia ý vị thâm tường: “Bản thân Thập Nhị Lâu thì không phải là một môn phái giang hồ…”
Trong đầu ta lóe lên một tia linh quang: “Là ám vệ doanh của bệ hạ ngài?”
Vân Xuyên rõ ràng còn chưa nói dứt nửa câu, thấy ta buột miệng thốt ra, hắn khẽ nhếch miệng, ý vị thâm tường nói: “Đúng, bởi vậy bọn họ chỉ tiếp sinh ý của trẫm. Vì thế nên vẫn luôn không có tiếng tăm gì. Về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bat-tru-cam/2864804/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.