Những ngày kế tiếp lại càng vô vị. Bệnh của ta vẫn một mực không thể khỏi triệt để. Mỗi ngày đều phải uống thuốc khiến ta cảm thấy thật tồi tệ, khiến ta nghĩ đến bệnh Thái Tử trước đây. Ta nghĩ ta nhất định phải đem thân thể mình điều dưỡng cho thật tốt. Mỹ nhân ốm yếu ai thích thì cứ thích, ta đây không muốn làm.
Vân Xuyên hàng ngày đều đến Thừa Ương điện làm bộ cùng đám người Mẫn Quý phi và Vân Uyển diễn kịch. Ta nghĩ đến cảnh tượng đó liền ghê tởm. May là bây giờ còn đang vào đông, tốc độ thi thể hư thối còn chậm. Nếu là mùa hè…
Cũng may là hắn biết ta có tính khiết phích, cũng không mặc triều phục đến gặp ta.
Có điều mỗi lần cùng ta ngồi đối diện, ta đối với hắn lạnh lùng câm lặng nhưng hắn vẫn nói: “Ngươi không muốn nói chuyện ta cũng không ép ngươi. Ta biết ta rốt cục đã đem ngươi bức ép quá đáng… Nam Kha Kỳ, lần này chúng ta sẽ từ từ vượt qua. Lần này, ta biết rõ ngươi là Nam Kha Kỳ, không phải ai khác. Ngươi cũng đừng coi ta là Vân Xuyên trước đây có được không?”
Không được.
Ta chưa từng trả lời hắn. Hắn thích nói cái gì thì nói. Hắn thích nhìn ta khổ sở, ta rốt cục cũng khổ sở cho hắn xem. Hắn thích nghe ta nói “Ta yêu ngươi”, ta cũng nói cho hắn nghe rồi. Còn muốn ta phải thế nào nữa?
Hắn thấy ta mãi vẫn không trả lời, ngược lại cũng không giận: “Ta chờ ngươi, ta chờ ngươi một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bat-tru-cam/2864779/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.