Hắn, lớn lên giống, y?
Ta đã nói cái gì? Ta ngày đó rốt cuộc đã nói cái gì?!
“Ta và Thái Tử thế nào, cùng việc ta có thích hắn hay không không hề có liên quan!” Vân Xuyên chợt vung tay đem Nguyễn Trúc Thanh hất mạnh sang bên trái một cái, xoay người muốn đi.
Nguyễn Trúc Thanh ổn định thân hình, lộ ra một nụ cười ta chưa từng thấy qua, cơ hồ có thể được cho là dữ tợn: “Hắn biết rất rõ ràng nhưng cũng không nói. Điện hạ, ngươi biết điều đó có ý nghĩa gì không?”
Vân Xuyên dừng lại, xoay người nhìn Nguyễn Trúc Thanh không nói. Chốc lát sau, hắn nhướng mày, phi thường bình tĩnh trả lời: “Vậy ngươi biết tại sao ta muốn kéo dài đến bây giờ mới hạ thủ với Thái Tử không? Bởi vì Nam Kha Kỳ muốn Vân Uyển âm thầm bảo trụ y. Nếu quả thật như ngươi nói, bất luận hắn đối với ta có còn ý gì hay không, hắn cũng sẽ không muốn Thái Tử sống mới đúng —— Hắn là hạng người gì, ta so với ngươi rõ ràng hơn nhiều. Hắn và ta mới cùng là một loại người, hắn vốn phải là của ta!”
Nguyễn Trúc Thanh rõ ràng không biết chuyện này. Hắn nhíu mày, không nói một lời, chỉ là hận ý trong ánh mắt còn chưa thu lại.
Thấy vậy, Vân Xuyên lại đến gần hắn mấy bước, lộ ra một biểu tình tự tiếu phi tiếu: “Ngươi không hiểu hắn, bằng không ngày hôm nay ngươi sẽ không đi tới bước này.”
“Điện hạ có ý gì cứ nói thẳng.”
“Ví dụ như… ví dụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bat-tru-cam/2864773/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.