Cuối cùng cũng đến ngày Vân Xuyên đại hôn.
Hoàng đế bệnh nặng không thể đứng dậy, tất cả sự vụ đều giao cho Mẫn Quý Phi xử lý. Vốn dĩ nên là việc của Hoàng Hậu, vốn nên là chỗ ngồi của Hoàng Hậu, hiện tại tất cả đều thuộc về nàng. Thật sự có thể nói là phong quang vô hạn.
Ta thoái thác bệnh nặng không tới, mà thừa dịp tất cả người ở Thụy Tiêu Cung đều rời đi thì len lén trở về. Có điều mục đích không phải ở Thụy Tiêu Cung mà là Đông Cung.
Trước đây, Đông Cung náo nhiệt, Thụy Tiêu Cung liền náo nhiệt. Đông Cung lạnh lẽo, Thụy Tiêu Cung cũng lạnh lẽo theo. Thế nhưng hiện giờ, ngay cả Phượng Thanh Cung của Vân Uyển cũng ngựa xe tới lui lui náo nhiệt, Đông Cung lại tối lửa tắt đèn, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim được.
Nơi này đang có một người ta thực sự không ngờ tới, cái người mà vốn dĩ đang phải đi Lâm phủ nghênh thân.
Ta nhìn hắn đi vào, bên người chỉ dẫn theo Phong Nhi. Đợi thời gian khoảng nửa nén hương mới ra ngoài. Từ xa, ta thấy không rõ vẻ mặt hắn. Chờ hắn đi xa rồi mới đi tới đó.
Ta từ bỏ ý định lúc đầu, không đi vào trong mà chỉ hướng tổng quản thái giám ở Đông Cung hỏi Thái Tử điện hạ có thể có thời gian gặp ta không.
“Chao ôi công tử gia, hôm nay không thể được. Điện hạ mới rồi… Ai ôi, điện hạ của chúng ta vừa rồi lại đau đầu đến ngất đi.”
Ta theo lời rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bat-tru-cam/2864768/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.