Trở về Quốc Công Phủ tìm kiếm sự thanh tĩnh đã lâu không thấy, phong ba trong cung rốt cuộc cũng dấy lên rồi.
Ta hướng Mẫn Quý phi nói: Hiện giờ Đông Cung triền miên giường bệnh, tâm tình Hoàng đế cũng không tốt lắm. Vân Uyển cũng đang bộc lộ khí thế khiến người người e sợ. Nếu vào đúng lúc này mà Thất điện hạ có thể mang đến một thiên đại hỉ sự, nhất định sẽ giành được thanh thế đứng đầu, khiến cho Hoàng đế long tâm đại duyệt —— lập phi khai phủ, khai chi tán diệp.
“Việc này điện hạ từ lâu đã chuẩn bị sẵn sàng, thời cơ trước mắt vừa đúng lúc.”
Ngoài dự liệu của ta chính là Mẫn Quý phi lại không lập tức tán thành, ngược lại trầm ngâm môt hồi mới chần chừ mở miệng nói: “Đây là ý tứ của Xuyên Nhi? Sớm lập phi?”
“Thất điện hạ không phải người bảo thủ. Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để thành thân. Đông Cung Chính phi, Trắc phi nhiều năm không ra được cái gì. Vân Kiên bị trục xuất quyển cấm, hơn nữa ấu tử trong nhà không làm nên trò trống gì. Vân Uyển lại càng không cần nhắc tới,” ta mỉm cười nói, “Từ trước đến giờ việc phải làm của một kẻ quân tử, nhất định phải trước tu thân lại tề gia, sau mới trị quốc tình thiên hạ, bệ hạ nhất định sẽ vui vẻ.”
Mẫn Quý phi đúng là mẫu thân của Vân Xuyên, việc đã nói đến mức này, không có lý do gì không đồng ý.
Thấy nàng đã nghĩ xong, ta liền thoái thác rằng có việc phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bat-tru-cam/2864763/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.