Thấy ta khó hiểu, Đại Thái giám khom người vỗ vỗ ta cười nói: “Tam Công tử văn chương tốt! ‘Giang Nguyên đông hành thiên’ của ngài Bệ hạ vô cùng thích, còn nói so với tám chương ‘Bái tô linh công di hành Giang Nguyên’ của Quốc Công gia còn hay hơn đấy!”
Đầu óc ta vẫn mơ hồ không hiểu ra sao, chỉ nghe Nguyễn Trúc Thanh nói: “Mấy ngày nay vì chuyện của Tam điện hạ, Long nhan không vui. May mà có biện pháp của Lục điện hạ, để người của Hàn Lâm Viện cùng Văn Uyên Các cùng nhau làm một đài thơ hội. Trong buổi tụ họp đó lại dâng lên bài thơ của công tử, bệ hạ quả nhiên vô cùng cao hứng.”
Ta bây giờ mới hiểu được: Lục điện hạ này quả thật là một diệu nhân a…. Thái tử quá cẩn trọng, Vân Xuyên lại quá dè dặt, Vân Kiên càng không cần phải nói tới. Vân Uyển lại thoải mái đem tài hoa ra thi triển lại không thiếu mất sự quan tâm tinh tế. Hoàng đế tất nhiên là yêu thích.
‘Giang Nguyên đông hành thiên’ kia quả thật là tùy bút được viết khi ta cùng với hắn trò chuyện trong rừng hôm ấy. Nhưng hắn làm sao tìm ra được thì ta quả thực không có chú ý tới.
Nghĩ đến chỉ bằng việc ta cứu Vân Xuyên hoặc nói riêng về văn chương thì vô luận thế nào cũng không đến mức thích hợp để được ban thưởng như vậy: Trước tiên, việc bảo hộ chủ tử đương nhiên là bổn phận. Sau lại bởi vì danh tiếng thủa nhỏ của ta có vẻ cũng chẳng có gì hơn người. Chẳng qua là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bat-tru-cam/2864725/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.