Chương trước
Chương sau
Giang Nguyên lâm trường nằm tại núi Thiên Tuế. Gió núi buổi bình minh thổi qua nhẹ nhàng lành lạnh. Ta đứng ở giữa núi rừng, tiếng người và ánh lửa cũng dần dần tiêu tán không còn. Nhưng đây không phải là an tĩnh. Ta đã quen với cảm giác phiền muộn bực tức muốn rời đi trước này.

“Bạch Cần.”

“Công tử… Hay là chúng ta quay về trướng đi…” Bạch Cần co rúm ở phía sau người ta, “Ở đây lạnh quá.”

“Mài mực.”

“Công tử…”

“Ngươi còn dài dòng nữa thì sau này ta chỉ mang theo Mặc Thảo xuất môn.”

Lời còn chưa dứt, hắn liền ngồi quỳ xuống thành thành thật thật mà mài mực: “Công tử ưu ái y, bây giờ còn dẫn y xuất môn nữa à? Tay y chẳng thể khiêng, vai chẳng thể gánh vác đâu…”

“Ta đã bao giờ để ngươi khiêng vác cái gì chưa?” Ta buồn cười.

“Nhưng mà công tử cứ ưu ái y!” Bạch Cần nhướng mày liếc trộm ta.

Ta càng nhìn càng buồn cười, liền thực sự bật cười luôn. Bạch Cần nhìn ta cười vui vẻ, liền cũng cười theo nói: “Hiện giờ ở ngoài kia ai ai cũng cảm thấy bất an, nhưng công tử nhà ta lại ở phía sau doanh trướng tìm một chỗ thanh nhàn như vậy không sợ đại công tử trách mắng sao?”

“Người người cảm thấy bất an, còn ai lo trách tội ta chứ?” Ta mỉm cười nâng bút, trầm ngâm hai nhịp sau đó hạ bút thành thư.

“Công tử thường ngày yêu thương Mặc Thảo là bởi y biết ngâm thơ đối chữ sao?”

“Sao nào? Ngươi cũng muốn học à?”

“Không thể học sao?” Bạch Cần tròn mắt nghiêm túc nhìn ta. Kỳ thực luận về tư sắc, hắn so với Mặc Thảo không kém nhau chút nào.

“Các ngươi không giống nhau,” ta nghĩ đến đó, lắc đầu cười.

“Không giống thế nào?”

“Ngươi là tiểu tư đắc lực nhất của ta,” Ta ngồi trên hòn non bộ cao cao, khẽ nghiêng đầu, thò tay véo cái mũi hắn, “Mặc Thảo… là người bên cạnh ta.”

Thấy Bạch Cần ngơ ngác nhìn ta, có vẻ còn chưa khôi phục tinh thần, ngược lại ta không hù doạ hắn nữa. Quay lại việc chính, tâm tình ta lúc này không tệ lắm: Ta ở đây vì có hẹn với Vân Uyển.

Hôm nay phải hồi phủ nên ta sớm đã thay bỏ một thân y phục không được tự nhiên kia. Nơi này cảnh sắc thanh lương như vậy, vốn nên tố y nghiễm tụ*, giày gấm trắng, lụa mềm buộc phát quan nhẹ nhàng bay theo gió mới hợp phong cảnh.

* Áo dài bằng tơ trắng.

“Tam công tử sao còn chưa dẫn người trở về?”

Không cần ngoảnh lại cũng biết là ai, ta tiếp tục viết chữ của ta, thuận miệng nói: “Bạch Cần, ngươi đến phía trước trông chừng, đừng để cho người khác lại đây.”

Bạch Cần nghe vậy lúng túng bước đi, không như mọi ngày còn muốn dong dài nửa buổi. Trong lòng ta buồn cười: Mới nói một câu liền doạ sợ? Quả nhiên chỉ là hài tử. Vẫn là Mặc Thảo càng thức thời hơn.

“Đừng viết, ta không thể đợi lâu,” Vân Uyển hiếm khi trở nên nghiêm túc, phất tay áo ngồi xuống đối diện ta cách một chiếc bàn, một tay đặt trên bàn, lại gần ta thấp giọng nói, “Thái tử bị kinh sợ, được chuyển vào trướng của Phụ hoàng để chữa trị. Vừa mới tỉnh lại, ngoại trừ ta thì bọn Thất đệ hiện giờ đều ở chỗ Phụ hoàng.

“Không bắt thích khách nữa sao?”

Vân Uyển hừ lạnh một tiếng: “Tam công tử tâm tư quả nhiên linh mẫn. Có điều, ngươi cũng biết là người nào sao?”

“Ngoại vi có cấm vệ quân canh chừng không rời mắt, sau đó cũng không nghe nói có điều binh đến đây. Bởi vậy có thể đây cũng không phải là do ngoại tặc gây ra. Còn những chuyện khác, ta nhất thời cũng không đoán được.”

“Người bên Ngự trướng kia đều rất kín miệng, ta cũng đoán như vậy,” Vân Uyển cười nhạt, “Có người tự cho là đúng, hiện tại tự mình nếm quả đắng rồi. Ta đoán… nếu không phải Vân Xuyên thì nhất định là Vân Kiên!”

Ta ngưng bút, nhất thời không biết nên đáp thế nào. Trong đầu vụt qua vô số ý niệm, thầm suy đoán nhưng cũng cảm thấy việc này chắc chắn có phần của Vân Xuyên: “Thất điện hạ tâm tư cẩn mật, bụng dạ thâm trầm. Động thái lần này vô cùng mạo hiểm, chắc không phải là hắn. Tuy nhiên Tam điện hạ dù có động cơ và khả năng lớn nhất nhưng theo trực giác của ta cũng không hoàn toàn là do hắn.”

“Nếu thật sự là Thất đệ thì làm sao đây?” Vân Uyển lại bắt đầu nói chuyện bằng giọng điệu không nghiêm chỉnh, “Nhắc tới đó, kiếm kia… chỉ thiếu một bước là có thể cầm tới tay rồi…”

Ta nghĩ tới một màn dạ yến kia, nhịn không được liền hỏi: “Lục điện hạ không phải ở trước mặt Thái tử hứa hẹn không cùng Thất điện hạ công khai tranh đoạt sao?” vậy còn có biện pháp gì có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện dâng tăng?

“Ta nói không muốn lấy, không có nghĩa là Thái tử không muốn cho.” Vân Uyển trộm chạy tới đây cũng không quên cây quạt của hắn, lúc này đang đắc ý phe phẩy.

Ta nghĩ tới sự khác thường giữa Vân Xuyên và bệnh Thái tử, khẽ mỉm cười: “Sớm biết thủ đoạn đáp trả điện hạ ngài mà.” Ta gác lại bút, Vân Uyển quả nhiên không khiến cho ta thất vọng.

Hắn lại nói tiếp: “Thái tử và Thất đệ ở dạ yến có một đoạn khúc mắc như vậy. Ngươi vẫn cho là hắn sẽ lao đầu ra trước ngọn giáo sao?”

Nhắc tới cũng thật là… đúng lúc mọi người đều biết giữa hai người bọn họ nảy sinh khúc mắc thì trướng điện của bệnh Thái tử liền xảy ra chuyện ngay trong đêm. Người khác nghĩ thế nào ta không biết những chỉ cần ngẫm nghĩ đều sẽ thấy được đây là Thất điện hạ bị người khác mưu hại.

“Bây giờ không phải là chúng ta suy đoán là ai, mà là bệ hạ và Thái tử cho rằng đó là ai.”

“Thái tử trước khi hôn mê thấy được bên ngoài rèm cửa thoáng qua một bóng người vàng nhạt. Y sẽ không nhìn nhầm phục sức của Hoàng tử. Do đó y một mực chắc chắn đó là Vân Kiên.”

“Thái tử vẫn còn tin tưởng Thất điện hạ như vậy?” mi mày ta nhíu lại.

“Nếu như không phải ở dạ yến ta hướng Thái tử nêu ý kiến, biết được y với Vân Xuyên có nảy sinh ngăn cách thì ta cũng hoài nghi chuyện này có phải là do y và Vân Xuyên hợp mưu châm ngòi hãm hại Vân Kiên hay không.” Vân Uyển vẻ mặt cảm khái nói.

“Ai biết được?” Ta cười khẩy, “Nói không chừng thực sự như thế cũng nên.”

Vân Uyển nghe xong, liền đứng dậy nói: “Hiện tại ngươi đã biết sơ lược rồi. Ta cũng không thể ở lâu thêm nữa. Say lâu như vậy cũng nên tỉnh dậy thôi. Ta phải nhanh trở về đây.” Ta cúi đầu mỉm cười, đứng lên cung tiễn.

Say lâu như vậy, cũng nên tỉnh rồi.

Vân Uyển đi rồi, ta liền thu hồi trà kỷ trở lại trong trướng, tiếp tục cùng mọi người Quốc Công phủ ngồi một chỗ. Nhưng mãi đên giờ Dần xuất phát cũng không hề nghe được một chút phong thanh nào.

Người người đều một vẻ bất an. Phụ thân cùng mấy đại thần vây cánh đắc lực đều theo Hoàng đế sớm xuất phát từ trước, rất nhiều người còn chẳng biết tại sao lại phải vội vàng như thế.

Có điều thấy vậy trong lòng ta càng khẳng định thêm hai phần: Hoàng đế nổi giận, lần này tất có một vị Hoàng tử chịu tai ương.

Theo trực giác của ta lửa này e rằng còn phải đốt tới trên người Vân Uyển. Suy cho cùng pháp luật cũng phải theo số đông. Hoàng đế dù muốn giải quyết cho nhanh chóng thì các bè phái thần tử theo ủng hộ mỗi vị Hoàng tử cũng sẽ không dễ dàng để yên, vũng nước bẩn lần này so với kiếp trước càng thêm đục, ha ha.

Cũng may ta không còn là thư đồng của bất cứ vị Hoàng tử nào nên ta chẳng sợ dính vào vũng nước đục này, bất kể nhớp nháp hơn nữa cũng không chết được cái mạng này của ta.

Mãi đến khi trở về phủ, gia gia cũng không ở trong phủ, sớm bị tuyên triệu vào cung. Người và phụ thân ở trong cũng cũng đã được một ngày đêm rồi. Rốt cục đến nửa đêm mới hồi phủ, còn mang theo về một tin tức không tính là ngoài ý muốn: Tam Hoàng tử Vân Kiên phạm thượng, đêm khuya xông vào trướng điện Thái tử. Hoàng đế hạ chỉ đem giam lỏng, cách toàn bộ chức vị trong quân đội, cũng trừ một năm bổng lộc Hoàng tử.

Vân Xuyên và Vân Uyển đồng thời bị cấm túc, nhưng cũng chỉ là cấm túc mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.