Giang Nguyên lâm trường nằm tại núi Thiên Tuế. Gió núi buổi bình minh thổi qua nhẹ nhàng lành lạnh. Ta đứng ở giữa núi rừng, tiếng người và ánh lửa cũng dần dần tiêu tán không còn. Nhưng đây không phải là an tĩnh. Ta đã quen với cảm giác phiền muộn bực tức muốn rời đi trước này.
“Bạch Cần.”
“Công tử… Hay là chúng ta quay về trướng đi…” Bạch Cần co rúm ở phía sau người ta, “Ở đây lạnh quá.”
“Mài mực.”
“Công tử…”
“Ngươi còn dài dòng nữa thì sau này ta chỉ mang theo Mặc Thảo xuất môn.”
Lời còn chưa dứt, hắn liền ngồi quỳ xuống thành thành thật thật mà mài mực: “Công tử ưu ái y, bây giờ còn dẫn y xuất môn nữa à? Tay y chẳng thể khiêng, vai chẳng thể gánh vác đâu…”
“Ta đã bao giờ để ngươi khiêng vác cái gì chưa?” Ta buồn cười.
“Nhưng mà công tử cứ ưu ái y!” Bạch Cần nhướng mày liếc trộm ta.
Ta càng nhìn càng buồn cười, liền thực sự bật cười luôn. Bạch Cần nhìn ta cười vui vẻ, liền cũng cười theo nói: “Hiện giờ ở ngoài kia ai ai cũng cảm thấy bất an, nhưng công tử nhà ta lại ở phía sau doanh trướng tìm một chỗ thanh nhàn như vậy không sợ đại công tử trách mắng sao?”
“Người người cảm thấy bất an, còn ai lo trách tội ta chứ?” Ta mỉm cười nâng bút, trầm ngâm hai nhịp sau đó hạ bút thành thư.
“Công tử thường ngày yêu thương Mặc Thảo là bởi y biết ngâm thơ đối chữ sao?”
“Sao nào? Ngươi cũng muốn học à?”
“Không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-bat-tru-cam/2864714/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.