Chương trước
Chương sau
Edit: Ngũ Ngũ
Lúc Trác Văn Tĩnh đang chăm chú nhìn bản khai, thì cái tên chưa ngất kia được nội giam dẫn lên, chỉ thấy sắc mặt của hắn tái nhợt cơ hồ không còn huyết sắc, trên y phục dính đầy vết máu loang lổ, cả người vô lực ngã quỵ trên đại điện, vết thương vẫn còn đang chảy máu, nhất thời trong không khí ngập tràn mùi máu tanh nồng đậm. Nếu không phải nhìn thấy chỗ ngực của hắn vẫn còn đang hô hấp, thì ta đã nghĩ hắn nhất định chết rồi. Trác Văn Tĩnh nhíu nhíu mày, sắc mặt rất khó coi, ta biết hiện tại hắn đối với mùi huyết tinh kia cực kỳ mẫn cảm, vì vậy vội vàng thấp giọng nói: “Thân thể của ngươi bây giờ không giống như lúc trước, nếu trông thấy máu sợ sẽ gặp phải điềm xui, hay là lấy tấm bình phong chắn ngang a.”
Trác Văn Tĩnh nở nụ cười nhìn ta đáp: “Không sao đâu.” Dứt lời, hắn nhìn về phía tên nội giam kia, Nguyên Bảo đang quỳ bên cạnh tên nội giam đó nhìn ta rồi nhìn Trác Văn Tĩnh một chút, thần sắc trong mắt biến hóa khó hiểu, sau cùng chậm rãi gục đầu xuống chờ đợi tương lai không biết thế nào phía trước.
Trác Văn Tĩnh không nhìn Nguyên Bảo, mà là đang nhìn tên nội giam đang nằm co quắp trên mặt đất hỏi: “Sở dĩ ngươi cố gắng không để bất tỉnh cũng không thừa nhận mình phạm tội, có phải có chuyện gì muốn nói với ta hay không?”
Hô hấp của tên nội giam kia càng ngày nặng nề, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trác Văn Tĩnh thanh âm khàn khàn thống khổ gằn từng chữ nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng hậu, nô tài chỉ muốn nói, nô tài không có hạ dược.”
“Ngươi xác định đây là lời ngươi muốn nói?” Trác Văn Tĩnh hỏi, người nọ đáp ‘dạ’, hết sức thống khổ nằm sấp trên mặt đất, sau cùng không còn động đậy.
Ta ở một bên nhìn xem, đột nhiên cảm thấy nhân sinh thật muôn màu.
Trác Văn Tĩnh nhìn hắn nói: “Vậy thì tốt, nếu ngươi đã nói không phải do ngươi làm, vậy ta sẽ hỏi ngươi vài câu, nếu ngươi trả lời được, thì ta đây sẽ tha cho ngươi.”
Tên nội giam này nghe được toàn thân liền run rẩy ngẩng đầu nhìn về phía Trác Văn Tĩnh, con ngươi trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh, tựa hồ như được thắp sáng.
Trác Văn Tĩnh khẽ cười một cái, nói: “Theo như ghi chép trong nội cung có viết ngươi chính là nhân sĩ từ Thường Châu, tên là Trương Gia, bởi vì trong nhà phụ mẫu đều đã mất, chỉ còn một muội muội, do gặp phải tai họa ập đến, cùng đường vì kế sinh nhai, nên ngươi phải vào cung?”
Trương Gia sửng sốt, còn chưa kịp trả lời, Trác Văn Tĩnh lại nói: “Ta hỏi ngươi lần nữa, nếu là người bình thường bị phạt trượng hình rồi lại bị dùng bổng hình, ắt phải sống không bằng chết, vậy nếu ngươi là một người bình thường vì sao có thể chịu đựng đến cuối cùng, chỉ dựa vào một chấp niệm thôi sao?”
Trương Gia rũ mắt xuống, trầm mặc một hồi rồi đáp: “Thứ tội cho nô tài vô lễ, cái gọi là muốn gánh tội thay cho người khác thì cần gì lý do. Mà nô tài có thể chịu đựng được tới bây giờ chỉ vì nô tài không muốn gánh trên lưng tội danh thay cho kẻ khác, nô tài còn muốn giữ lại cái mạng để gặp người thân, cho nên không thể chết được, cũng không muốn chết.” Dứt lời, hắn một mực thì thào lặp lại những lời này.
Mọi người trong phòng đều trầm mặc lại, Trác Văn Tĩnh ngồi ngay bên cạnh ta, nhìn ra được giờ phút này hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
Trầm mặc được một lúc, Trác Văn Tĩnh thở dài nói: “Lòng trung thành hiếm có.” Trương Gia ngã trên mặt đất, há miệng muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc chỉ im lặng.
Lúc này Trác Văn Tĩnh khẽ cười hai tiếng hỏi: “Bên cạnh ta ngược lại đang thiếu người cứng rắn như ngươi, nếu thân thể ngươi tốt trở lại, thì trở thành người hầu bên cạnh ta được không?”
Ta nghe xong lời này, nhíu chặt mày rất không đồng ý, nhưng lúc nhìn đến con ngươi của Trác Văn Tĩnh như cười mà không phải cười, câu phản đối muốn nói ra liền nuốt xuống, ta biết Trác Văn Tĩnh không phải là người tùy tiện như vậy, nếu hắn đã nói như thế thì đại khái là có dụng ý của mình, nghĩ thấu được điểm ấy, ta vẫn im lặng ngồi một bên tiếp tục xem trò hay.
Trương Gia nghe xong lời nói của Trác Văn Tĩnh, thần sắc lộ ra một vòng mừng rỡ, đôi má bầm tím của hắn nhìn qua có chút khủng bố, thời điểm hắn chuẩn bị mở miệng nói tạ ân, Trác Văn Tĩnh lại trầm thấp cười ra tiếng nói: “Lần trước tại Ngự hoa viên Hoàng thượng có gặp được một mỹ nhân, cũng là đến từ Thường Châu a.”
Ta nghe xong ngừng một lát, trong nội tâm thầm nói: “Chuyện này trẫm còn không biết, tại sao ngươi lại biết được?”
Ánh mắt của Trác Văn Tĩnh nhìn chỗ hắn nhưng lại đang nói với ta: “Hậu cung mới tuyển tú nữ, mẫu hậu đã đưa danh sách cho thần xem qua, cho nên vi thần mới biết được một chút.”
Chỉ xem qua danh sách thì làm thế nào biết được quê quán của người ta? Ta há miệng thầm hỏi, nhưng lúc nhìn đến vành tai đỏ ửng của hắn, ta đem lời này nuốt xuống, giờ phút này ta chợt cảm thấy minh bạch, có vài lời không nhất thiết phải nói ra, trong lòng đối phương hiểu rõ là tốt rồi.
Nghĩ như vậy, ta vui vẻ, cười hai tiếng, Trác Văn Tĩnh liếc nhìn ta, lại nhìn về phía người đang quỳ trên mặt đất nói: “Kỳ thật nếu là trước kia, ta nhất định sẽ tin ngươi, đáng tiếc giờ phút này nhìn ngươi giống như đang vẽ rắn thêm chân.”
*Vẽ rắn thêm chân: Ý là làm những chuyện vô ích.
Trương Gia nghe xong lời này, tựa hồ có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn Trác Văn Tĩnh.
Trác Văn Tĩnh cười lạnh nói: “Nếu như đoán không sai, người hạ dược chính là ngươi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.